Insane
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326672

Bình chọn: 7.00/10/667 lượt.

i trầm thấp của Nhạc Phong từ trong ngực phát ra, tựa như ma quỷ đem tâm hồn yếu ớt của nàng bóp chặt.

Ngón tay bị hung hăng nắm đau nhức, Lâm Hi Hi không thể giãy ra được, chỉ có thể run giọng nói: “Anh buông tôi ra.”

Nhạc Phong không có ý buông tha nàng, Lâm Hi Hi không còn cách nào hơn

là hướng phía người đàn ông cầu cứu: “Tiên sinh, tòa án các người có khả năng bảo vệ người đại diện hai bên chứ? Tình hình của tôi hiện tại…”

khuôn mặt nàng đỏ bừng mang theo một tia thống khổ, “Thật không được

thoải mái.”

Mặt người đàn ông trung niên không chút biểu cảm nhìn nàng một chút, vừa muốn mở miệng, tiếng nói trầm thấp bay bổng của Nhạc Phong lập tức phát ra, nhẹ nhàng phiêu lãng đứng dậy: “Em hẳn là rất vừa lòng mới đúng, Hi Hi loại động tác này không quá đáng, chúng ta trước đây là người yêu,

em cố ý phủ nhận cùng phản kháng như vậy, sẽ chỉ làm người khác nghĩ em

đang giả làm người tốt trước mặt tôi, không đùa nữa được không?”

Lòng bàn tay Nhạc Phong vô cùng nóng bỏng, Lâm Hi Hi bị lời lẽ quá khích của hắn kích động hai tròng mắt ẩm ướt, đau lòng cùng nhục nhã bao

trùm, nàng biết mình đến đây là sai lầm, nàng căn bản là không nên tới.

Nhạc Phong căn bản là không có ý hòa giải, bất quá hắn chỉ muốn gặp

nàng, nhục nhã nàng, may mà Viện Y không tới, bằng không cô cũng không

thể chịu nổi đả kích này.

“Có đúng không?” Người đàn ông trung niên nghe được lời Nhạc Phong nói

có hơi sững sờ, tiếp theo vô tình mà hướng về phía Lâm Hi Hi nói: “Lâm

tiểu thư, nếu đúng như vậy, có phải vụ kiện này chỉ là hiểu lầm không?

Người yêu trong lúc đó tranh cãi cùng bất hòa không nên ầm ĩ để tòa án

can thiệp, như vậy với đôi bên đều không tốt, hai người hẳn là tự mình

giải quyết đi”.

Không khí lạnh của điều hòa len vào trong cổ áo nàng, Lâm Hi Hi chỉ cảm

thấy có chút lạnh giá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng hơi tái nhợt, rõ ràng bên ngoài cửa sổ trời đang nóng bức, nhưng ở đây lại lạnh lẽo quả

là buồn cười.

“Nhạc Phong anh buông ra, tôi nói rồi chúng ta đã chia tay, anh không có quyền đối xử với tôi như vậy.” đôi mắt nàng mát lạnh yếu ớt nhưng lại

kiên định lấp lánh, tiện đà sau đó nhẹ nhàng hướng về phía người đàn ông trung niên, “Còn có, vị tiên sinh này, nếu ngài không kỹ lưỡng xem xét

vụ án của tôi, xin không nên tùy ý kết luận, tôi hẳn là sai lầm khi tin

tưởng năng lực làm việc cùng khả năng bảo hộ của các ngài, như vậy hòa

giải là không cần thiết.”

Nói xong nàng rút tay về, dùng toàn bộ khí lực, ngón tay vô tình đập trên mặt bàn, rất đau.

Lâm Hi Hi nhíu mày chịu đựng đau đớn, tao nhã đứng dậy, xinh đẹp cao quý tựa như nàng công chúa.

“Đến đây kết thúc đi, tôi sẽ trực tiếp đợi đến lúc phiên tòa mở, hi vọng anh cũng chuẩn bị sẵn sàng.” ngón tay trắng nõn có chút co quắp, Lâm Hi Hi lịch sự mà xa cách nhẹ giọng nói một câu, cầm lấy túi xách rời đi.

Nhạc Phong chỉ là dừng ở nàng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn theo nàng, mãi cho tới khi bóng dáng nàng biến mất.

Đẩy cửa phòng họp ra ,một cỗ không khí khô nóng tạt vào trước mặt, Lâm

Hi Hi nhẹ nhàng nhắm mắt, nhưng lại cảm thấy trước giờ chưa từng thoải

mái như vậy. Không khí lạnh lẽo bên trong cùng với tên đàn ông ác ma,

nàng tình nguyện để mồ hôi thoát ra, một chút cũng không ảnh hưởng.

Trong phòng vẫn còn sót lại mùi thơm của nàng, người đàn ông trung niên

đứng dậy kéo lại rèm cửa, lại nghe thấy Nhạc Phong cúi đầu nói: “Đừng

mở, cứ để vậy đi.”

Người đàn ông trung niên với thái độ rất cung kính, đứng dậy đi tới bên cạnh.

Ý cười trên môi Nhạc Phong biến mất, thay thế vào đó là vẻ tà ác bất cần.

“Thấy rồi chứ? Đây là người phụ nữ mà tôi yêu…” Hắn yếu ớt nói, lời nói

như là ma quỷ,“Yêu đến hận không thể hủy diệt chính cô ta…”

Không khí rất yên lặng, sự yên nặng khiến người ta dè dặt.

Đúng vậy, nếu như không chiếm được, hắn tình nguyện cứ như vậy hủy diệt nàng!

Ngồi trong xe, trong lòng Lâm Hi Hi lắng tuyệt vọng xuống.

Nàng lúc đầu định nói địa chỉ nhà trọ để quay về, thế nhưng do dự một chút, lại bảo người lái xe đi bệnh viện.

Ngón tay nhỏ bé yếu ớt chống đỡ vầng trán, như là hao phí nhiều lắm tâm

tình, Lâm Hi Hi biết nàng phải gặp Viện Y một chuyến, chí ít muốn hỏi

xem vì sao Viện Y lại lùi bước, vì sao lại để mặc nàng một mình tại đó

đối mặt, cô cuối cùng là muốn thế nào?

Điện thoại di động rung lên.

Lâm Hi Hi rối loạn, tim vẫn còn đau nhức, nỗ lực lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.” “Hi Hi là tôi.” Nguyễn Húc

bên kia tựa như đang bận rộn gì đó, khẩu khí vội vàng, nói với nàng.

Lâm Hi Hi nao nao, nhẹ giọng nói :“Nguyễn chủ quản.”

Nguyễn Húc ngoéo khóe miệng một cái, có chút tự giễu: “Đừng gọi cái gì

mà chủ quản chủ quản, nghe không thoải mái,cô gọi Nguyễn Húc là được

rồi. Buổi sáng ngày mai sẽ có một cuộc họp nội bộ cấp cao, cô chuẩn bị

một chút, chắc là sẽ có chút phiền phức”

Bên trong điện thoại lời nói của Nguyễn Húc rất rõ ràng, Lâm Hi Hi cảm

thấy trái tim bị bóp nghẹt, hắn vừa nói phiền phức, là có ý gì…

“Tôi.. tôi cần chuẩn bị gì ?” nàng khẩn trương.

“Không biết… rõ lý do sao, bọn họ muốn giải t