Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328551

Bình chọn: 7.5.00/10/855 lượt.


mãn nói với hắn.

“Mặc kệ là vì sao trước mắt cậu đều nên đi chuẩn bị trước, có chuyện gì nữa không?”

Nguyễn Húc nghẹn lời, hắn… Không có vấn đề.

Rất rõ ràng, người đàn ông trước mắt này cường thế mà khí phách dùng một loại phương thức khác tuyên cáo cho hắn biết không nên làm phiền đến

thời gian ở chung của bọn họ, Nguyễn Húc cũng mẫn cảm phát hiện mình dư

thừa, khuôn mặt anh tuấn nổi nên ý cười nhàn nhạt.

“Không thành vấn đề, mình đi trước chuẩn bị.” hắn nhanh chóng thu thập mọi thứ, ưu nhã rời đi.

Trong phòng hội nghị, trong mắt của người đàn ông tuấn lãng cao ngất có

chút ngưng trọng cùng u ám, ôm tiểu nữ nhân ngồi trên ghế, giữa hai hàng lông mày có thể phát hiện ra một tia cảm xúc khác lạ.

Hắn nhẹ giọng nói: “Em đang lo lắng gì thế?”

Lâm Hi Hi cả kinh, không hiểu ý tứ của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Em …. Không có.”

Cánh tay trên lưng xiết chặt hơn một chút, toàn bộ thân thể mềm yếu của

nàng đều tiến nhập vào trong vòng ôm ấp của hắn, cách một lớp ghế dựa,

cánh tay nhỏ bé của nàng vuốt mặt, bị từ tốn của hắn khiến cho tâm hoảng ý loạn.

“Chỉ cần là phụ nữ nếu không còn yêu, cũng sẽ chịu đựng, không từ bỏ hôn nhân sao?” Tần Dịch Dương áp lên trán nàng, thanh âm mang theo từ tính

hòa hoãn nói ra vấn đề, ngực Lâm Hi Hi hơi chua xót, nhẹ nhàng hít một

hơi, “Em chỉ thấy đại đa số là như vậy, kỳ thực ngay trong gia đình em

cũng đã nói cho em biết, mẹ cũng là người phụ nữ như vậy, vừa rồi chỉ

tùy tiện nói một chút, anh … anh không cần để ý.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu trong chớp mắt hiện lên tia chùn bước, không muốn hắn tiếp tục hỏi.

Tần Dịch Dương trầm mặc, đối với phụ nữ như vậy, hắn cũng không nghĩ sẽ

chú ý, thế nhưng dường như sự việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn,

tỷ như hiện tại, hắn ôm nàng không muốn buông ra, rất muốn nàng tiến

nhập vào thân thể của hắn, nhìn xem trái tim nàng rốt cục đang nghĩ gì.

Cô gái nhỏ mẫn cảm như vậy, đối với sự tình như vậy tất nhiên sẽ dùng

cảm nhận để phân tích, thế nhưng tình cảm của nàng thực là yếu đuối.

Hay cái kia không phải gọi là yếu đuối, mà là một loại cứng cỏi.

Như cây sậy dẻo dai, mềm mại, có thể bị uốn cong, nhưng quyết không đổ ngã.

Hắn mê luyến sự dẻo dai đó, mê luyến bộ dáng không thể khống chế được

của nàng, nhất là thời khắc mê ly tan chảy dưới thân hắn, là đẹp nhất.

“Không có nhiều bất hạnh cùng bất mãn như vậy.” Tiếng nói trầm thấp của

hắn vang lên, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu

ớt, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Chí ít có anh ở đây, em có thể làm được tất cả những gì em muốn, không

có gì anh không thể cho em, Lâm Hi Hi, đây là lời hứa anh đã dành cho

em.”

Hắn sẽ làm cho một đoạn hôn nhân ngắn ngủi này, nàng không thể kiềm chế nổi bản thân.

“Đi nghỉ ngơi một chút…” Không đợi nàng trả lời, hắn ôm chặt thân thể xinh xắn của nàng, môi rơi lên cánh môi anh đào của nàng.

“Một hồi ác chiến với Nhạc gia bên kia, em phải có đủ tinh lực mới được.”

Hơi thở nam tính quen thuộc tập kích, nàng run lên, cảm giác được hơi thở thở ra hít vào kia.

Lực đạo của hắn lưu lại dấu vết trên thân thể nàng , rời cánh môi của nàng, ánh mắt thâm thúy có chút khó hiểu mà nhìn nàng.

Ác chiến ….

Nàng hít sâu một hơi, đứng dậy thu thập mọi thứ xung quanh, tay bị hắn

nắm lấy, đi ra khỏi phòng họp. Chấn động trong lòng kia từ trước tới nay chưa từng có rời khỏi nàng.

Từ lúc nào, suy nghĩ của nàng lại có thể lợi hại như vậy?

Chiếc BMW màu trắng chạy về phía ngoại ô, ánh dương tiêu sái nhẹ nhàng chiếu xuống.

Biệt thự của Nhạc Cảnh San ở một nơi khá xa xôi, bọn họ chạy một mạch mà vẫn chưa có đến nơi, rốt cục sau 2 giờ chạy xe cũng đã thấy được một

căn nhà lớn trong đồng cỏ xanh mướt, so với trang viên của Mục Thanh

Ngôn có chút bất đồng, căn nhà lớn này có chút tao nhã mà u tĩnh, khéo

léo lộ ra vẻ ấm áp, cho thấy chủ nhân rất có phong cách.

Nói như vậy bà ta cũng là một người phụ nữ thấu tình đạt lý.

Trong lòng Lâm Hi Hi khẽ phỏng đoán, dần dần nhẹ nhõm hơn, thế nhưng khi đến càng gần căn nhà lớn, nàng lại càng khẩn trương.

Hai bên có âm thanh rất nhỏ vang lên, nàng ngẩn ra, ngón tay mảnh khảnh

nhẹ nhàng thâm nhập vào trong làn tóc, vén lại bên vành tai, thận trọng

nghe âm thanh của đối phương.

“Không phải căng thẳng, đây tuy là một nơi hẻo lánh, nhưng tín hiệu rất tốt.” Tiếng nói trầm thấp truyền đến.

Lâm Hi Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình căng thẳng có chút thả

lỏng, thân thể nhỏ bé của nàng chìm vào trong ghế ngồi, chạm đến những

hoa văn tinh xảo, có chút lưu luyến.

May là, lúc này đây hắn không hề buông tay bỏ mặc nàng một mình đi làm

việc này, chí ít như vậy, nàng sẽ không phải đơn độc chiến đấu một mình.

“Em… phải xưng hô với bà ta như thế nào?” đầu óc nàng rối loạn, không biết nên ra tay như thế nào.

Một chỗ khác, thanh âm của hắn chậm rãi truyền đến: “Chung, chồng của bà ta họ Chung, gọi bà ta là Chung phu nhân.”

Nàng nhu thuận gật đầu, rồi lại nghĩ hắn không ở bên cạnh nên không nhìn được, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Vâng!”

Xe chậm rãi dừng lại trước căn nhà lớn.

Nàng nhanh chóng