
i lời vô nghĩa. Sau đó đem thân thể con chó nhỏ bế lên.
Lông nó màu trắng tuyền, nhưng bộ lông thưa thớt.
Trên người bẩn như vậy, ôm nhẹ nhàng, một chút sức nặng đều không có,
toàn thân chỉ còn lại da bọc xương, xem ra là một con chó lang thang đói bụng
Hạ Thiên Triệu cách một khoảng cách, thấy không rõ
trong ánh mắt của cô toát ra cái gì. Nhưng động tác cô khẽ vuốt làm cho
hắn lần đầu tiên cảm thấy được cô gái này tỏa ra một loại cảm giác giống như bé gái nhỏ, một cô gái nhỏ có tình cảm.
Cô ôm con chó nhỏ, đứng ở ngoài cửa xe, dè dặt hỏi “Tôi mang nó về nhà được không?”
Hắn nhìn thấy trong mắt cô lóe ra mong đợi, chờ mong hắn đồng ý, con ngươi trong suốt như nước, cô khẩn cầu thấp thỏm nói
hai chữ “về nhà” , trong lòng lại có một dòng nước ấm, làm cho hắn không thể nói ra chữ “không” .
“Chăm sóc bản thân không tốt, cô có thể chăm sóc tốt cho chó?” Hắn rõ ràng là muốn nói đồng ý, nhưng từ miệng nói ra lại
thay đổi. “Tôi bảo đảm, tôi nhất định sẽ không làm cho nó mang đến phiền phức
trong nhà, nếu anh không thích chó, chỉ cần anh tới, tôi nhất định bắt
nó mang đi, tuyệt đối không cho nó xuất hiện trước mặt anh được không?”
Hàn Nhất Nhất nghĩ đến hắn không đồng ý, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục
khẩn cầu, bắt cô để con chó nhỏ này ở bên ngoài. Nếu nó không gặp được
người tốt bụng thu nhận và giúp đỡ, nó sẽ chết.
“Cô hôm nay làm sao lại dong dài như thế, lên xe!”
Hạ Thiên Triệu biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, ngữ khí che giấu bản
thân muốn cự tuyệt lý do của cô.
Hàn Nhất Nhất còn không kịp ngẫm nghĩ ý tứ những lời này, Hạ Thiên Triệu lại một lần nóng nẩy nói “Nếu cô không lên xe, tôi
đem cô cùng con chó đều ném ở chỗ này.”
Sau khi Hàn Nhất Nhất hiểu ý rõ ràng lộ ra ý cười, nụ cười nhợt nhạt ngọt ngào và xinh đẹp như vậy.
Hạ Thiên Triệu nhìn lại có một tia say mê.
Hàn Nhất Nhất mở cửa sau xe ra, đem chính mình cùng con chó ngồi vào vị trí đằng sau.
Hạ Thiên Triệu vỗ mạnh tay lái một cái, trong đầu thầm lẩm bẩm một tiếng: “Hàn Nhất Nhất chết tiệt.”
“Tôi và con chó ngồi ở phía sau, như vậy con chó sẽ
không lại ảnh hưởng đến anh.” Thanh âm của cô thản nhiên, tuy rằng không ngọt nhưng không lạnh.
Hạ Thiên Triệu đồng ý cho cô mang theo con chó đi,
trong lòng cô ít nhiều có một ít cảm động. Chí ít tại một khoảng khắc,
cô cảm thấy người đàn ông này cũng không giống cô tưởng tượng là vô tình như vậy.
———-
Dưới chân núi, một đám con cháu nhà giàu tụ tập một chỗ.
“Chúng ta muốn thắng! Chúng ta muốn thắng! Chúng ta
muốn thắng!” Một số cô nàng xinh đẹp mặc áo đuôi ngắn siêu gợi cảm, bên
cạnh là xe thể thao xa hoa sánh đôi.
“Băng nhi, chờ anh, một vòng nữa, anh nhất định đi
vào trước bên cạnh em.” Một người con trai bá đạo nói xong, ở trên miệng của cô ta dùng sức cắn một cái. “Không, em không muốn chờ anh.” Hạ Băng mở to mắt quyến rũ cự tuyệt hắn.
“Tại sao?” Người con trai thật không ngờ cô ta sẽ cự tuyệt.
“Bởi vì em phải cùng điên cuồng với anh.” Cô ta ngẩng đầu, ngang ngược mà nói.
“Em không sợ?” Lần này người con trai trợn to mắt.
“Nơi này không có gì Hạ Băng em phải sợ.” Thân thể
của cô ta dán hướng về phía thân thể hắn, phơi bày ra bên ngoài, chân
dài cố ý vô tình đụng tới chỗ đùi hắn.
Tay người con trai dùng sức ôm chặt eo nhỏ của cô ta càng thêm dán hướng về phía hắn. “Không nên làm thân thể tức giận, nếu
không anh sẽ không khách khí.”
“Không khách khí thế nào chứ?” Ánh mắt của cô ta lớn mật dừng ở hắn.
“Tiểu yêu tinh!” Hắn sủng nịch nói, tay lại dùng sức bóp đùi của cô ta một cái.
“Anh xấu xa!” Cô ta sẵng giọng nũng nịu, sau đó đẩy thân thể hắn, mở cửa xe, ngồi ở trên vị trí ghế phụ lái
Người con trai lấy tay vuốt cằm chính mình, trong
mắt lộ ra ý cười không đàng hoàng, “Thật sự là một cô gái có khả năng
khiêu chiến, đêm nay tôi sẽ thu phục cô, nếu có thể một lần hành động
thắng được tâm hồn thiếu nữ, như vậy tôi trở thành con rể Hạ gia cũng
không phải chuyện không có khả năng.”
Thời điểm khi hắn nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm mở cờ.
—-
“Vù vù. . .” Tiếng gào chậm rãi biến mất, tốc độ xe lại đang không ngừng tăng tốc.
“A. . . A a a! ! !” Hạ Băng ngửa đầu, lớn tiếng hét chói tai.
“Tiểu Băng, mau xuống dưới, mau xuống dưới! !” Người con trai quá sợ hãi.
Hạ Băng tiếp tục lớn tiếng la lên “A. . . A a a! !”
Người con trai chậm rãi giảm tốc độ, cho dù không
thắng cũng không thể làm cho Hạ Băng gặp chuyện không may, hắn đừng nghĩ có thể bình yên mà ở lại cái thành phố này. Mặc dù hắn cũng là con cháu nhà giàu nhưng cùng với Hạ gia so sánh, không phải một đẳng cấp Hạ Băng kêu mệt mỏi, phát hiện hắn giương miệng vẻ mặt lo lắng, trong lòng cô ta khẽ động, xoay đầu hắn qua, hung hăng mà hôn
“Trời ơi, đại tiểu thư!” Chỉ tiếc lời của hắn căn
bản không thể nói ra, nụ hôn của cô ta dùng sức mà xâm nhập, căn bản
không để cho hắn cơ hội thở.
Người con trai sợ nhất chính là xe trước mắt, chân cũng không dùng sức phanh lại, chỉ chậm rãi giẫm lên . . . .
“Đừng. . . đừng. . . .” Người đàn ông muốn rời đi nhưng Hạ Băng giữ chặt khuôn mặt hắn.
Hạ Băng hứng thú tăng vọt,