
lịch sự, Hàn
Nhất Nhất nhanh chóng ghi nhớ khuôn mặt này, ôm Tiểu Bạch rất nhanh mà
trở về.
+ Người đàn ông liền đuổi theo từng bước, lại bị A Thấtngăn trở.
+ “Trương thúc, ngài như thế nào lại đến đây?”
+ “Ta đến thông báo với
cậu một tiếng, nếu Hạ thiếu gia đã trở lại, nhớ báo cho cậu ấy quay về
Hạ gia đi, phu nhân cùng lão gia đều muốn gặp cậu ấy.” tầm mắt lão
Trương không dời khỏi thân ảnh Hàn Nhất Nhất đã rời đi.
+ “Ánh mắt của cô ta rất giống ánh mắt của ai đó? Còn bóng dáng của cô ta, mình nhớ là đã từng
gặp qua!” Trong lòng ông dấy lên nghi vấn mà tự hỏi chính mình.
+ “Hạ thiếu gia gần đây
tính tình không tốt lắm. Bất quá tôi cũng sẽ cố gắng nói với ngài ấy tới cùng!” A Thất cung kính mà hồi đáp.
+ “Cô gái vừa nãy có phải chính là người mà Hạ thiếu mang về từ sòng bạc?” Lão Trương tùy ý hỏi han.
+ “Đúng vậy, có phải thấy là rất bất ngờ không? Bộ dạng xấu như vậy mà Hạ thiếu gia còn đưa cô ta về đây!”
+ Lão Trương cười cười, vỗ bả vai A Thất: “Tiểu tử nhà ngươi, xem người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài.”
+ “Tôi đương nhiên biết, kỳ thật tôi cảm thấy Hàn tiểu thư tốt lắm, tôi cũng không cảm thấy cô
ấy xấu, nếu Hàn tiểu thư cùng Hạ thiếu kết hôn thì tôi thật sự cảm thấy
vui vẻ.” Trong mắt hắn hai đồng tử lộ ra đầy thành thực, giống như cuộc
sống đều đơn thuần tốt đẹp như truyện cổ tích.
+ Lão Trương chỉ cười rồi lắc lắc đầu, không nói gì nữa mà lái xe rời đi.
+ ——
+ . . Uông Giai Vi mang
một bụng tức giận đi luyện đàn, luyện đến một nửa mà tâm tình tiếp tục
đi xuống, chỉ cần tưởng tượng đến Uông Giai Trừng kia vì giành thắng lợi mà đắc ý lên mặt, ả liền hận không thể lấy dao mà đâm nó, làm cho nó cả đời này đều không cười nổi, không đứng dậy nổi.
+ “Uông Giai Trừng, tao
với mày ai vào Hạ gia còn chưa định, tao nhất định sẽ đi trước mày một
bước, chỉ cần tao vào Hạ gia trước, mày mơ tưởng được cưới xin đi vào.”
Mặt của ả vặn vẹo vì đố kị đã có chút biến hình, phần đẫy đà trước ngực
vì tức giận mãnh liệt mà phập phồng không ngừng.
+ Ả lấy di động ra gọi điện thoại, bên kia lại không có người nghe máy.
+ “Làm cái gì? Rõ ràng
không thèm tiếp điện thoại của mình?” Uông Giai Vi nhìn di động bực tức
mắng mỏ, nguyên bản tâm tình không tốt mà lại càng thêm nóng nảy.
+ Lại gọi điện thoại lại một lần nữa: “Hạ Thiên Cơ, anh là đồ chết tiệt, tiếp điện thoại đi? Làm gì lại không tiếp điện thoại của tôi!”
+ Nhưng giờ phút này, Hạ Thiên Cơ nào có tâm tình đi tiếp điện thoại của Uông Giai Vi, chính là đang ôm mỹ nhân đến mất hồn.
+ “Thiên Cơ, có phải
điện thoại của anh reo? ” Trong lòng Hạ Thiên Cơ là một mĩ nhân người
lai đang nũng nịu kéo dài âm thanh, tay ở trước ngực hắn mà qua lại dạo
chơi.
+ “Anh có phải tiếp nó không?” Cô mở to một đôi mắt mị hoặc, chu môi đỏ mọng.
+ Hạ Thiên Cơ nhìn
thoáng qua điện thoại báo hiệu, đem điện thoại di động mà thoải mái ném
qua một bên: “Điện thoại của ai gọi cũng không quan trọng bằng Sweet
heart trong lòng anh!”
+ Hắn dùng lực hướng tới miệng cô ta đang hơi nhếch lên mà hút đi, thuận thế đem cô ta áp đảo ở dưới thân mình.
+ “Anh. . . . . . . . . cái người xấu xa này . . . .”
+ “Anh hư hỏng sao? Anh có em sao lại không hư hỏng được?”
+ Tay cô ta không có
chút ngượng ngùng nào mà ở trên thân thể của hắn vẽ từng vòng tròn, cách quần của hắn mà nhẹ nhàng nắm lấy bộ phận đang trướng đại kia.
+ “Nơi này, có xấu xa không?” Cô ta khẽ cười mà phun ra nơi đầu lưỡi.
+ Miệng của hắn dần dần đi xuống dưới, bàn tay lại dùng sức mà chà sát ở trước ngực cô ta.
+ “Đừng. . . . . . . . . . Nhẹ thôi. . . . . . . . . Sắp nát rồi. . . . . . . . . . .” Cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn, lấy tay nhẹ nhàng mà cầm lấy quần áo của hắn.
+ “Anh muốn làm cho nó
vỡ vụn. . . . . . . . . . . cắn nó. . . . .” Bàn tay to lớn của hắn vung lên, quần áo truyền đến âm thanh bị xé rách.
+ “Ôi, không. . . . . . . . . . . . . Quần áo Prada mới của em!” Dưới thân, nữ nhân đột nhiên
trợn to mắt, lộ ra vẻ hờn giận; đồ lót chính là nhãn hiệu parda cô mới
mua, cứ như vậy mà bị Hạ Thiên Cơ xé rách, cô có thể không đau lòng sao?
+ “Hầu hạ anh cho tốt, cho em mua mười bộ Prada!” Hạ Thiên Cơ hơi nhíu mày một chút, vung tiền như rác mà nói.
+ “A. . . . . . . . . . . . . . . Rất hào phóng. . . . . . . . . . Em yêu anh quá!” , cô ta vừa
mới có biểu cảm mất mát, giờ đây tâm tình vui sướng không thôi, xoay
người lại, nằm lên trên Hạ Thiên Cơ.
+ Tay cô ta rất nhanh mà cởi quần áo trên người hắn, trong lúc cởi bỏ y phục đồng thời vươn ra đầu lưỡi, một đường đi xuống.
+ “Ân. . . . . . . . . .” Hạ Thiên Cơ thả lỏng mà nằm ở phía dưới, mặc cho cô ta dùng sức toàn thân lấy lòng hắn.
+ Cô ta nghe được sự
hưởng thụ của hắn liền đứng lên, tay nhỏ bé mà thuần thục cởi bỏ quần áo của hắn, nhìn cái vật nam tính đã sớm ngạo nghễ dựng thẳng kia, cô
tanâng mắt quyến rũ cười.
+ Một bàn tay linh hoạt mà nhẹ nhàng vuốt từ dưới lên trên.
+ Thân thể Hạ Thiên Cơ bỗng chốc hơi run rẩy, xem ra, điểm kích thích của hắn vẫn là nơi này.
+ Cô ta âng hai ngón tay lên, phát hiện ra có chút cầm không n