
còn đang chán ghét đứa con gái
này.
+ “Baba, người yên tâm,
cùng lắm là tới cuối tuần sau, đến lúc đó người cùng mẹ và con, 3 người
chúng ta tới Hạ gia” Uông Giai Trừng cam đoan; “nhưng mà baba, con có
một yêu cầu!”
+ “Con gái bảo bối, có
gì cứ nói, cái gì baba đều đáp ứng cho con!” Nếu thực là có cửa nối quan hệ với Hạ gia kia, thì Uông Giai Trừng chính là công thần lớn nhất, về
sau phía Hạ gia có gì đều phải dựa vào sức của cô, bởi vậy nên muốn nghĩ không muốn thay đổi thái độ cũng không được.
+ “Con muốn người chứng
minh, mẹ con chính là nhị phu nhân Uông gia, hơn nữa mọi người cũng
không có quyền sai bảo mẹ làm việc, nhất là đại phu nhâm hơn nữa mẹ con
con cũng phải có người hầu riêng, cũng phải có sinh hoạt phí hàng tháng, con và mẹ như vậy mới đi ra ngoài, mới không làm mất mặt Uông gia, con
biết ba cũng đâu hi vọng Hạ gia khinh thường nhà chúng ta.” Uông Giai
Trừng bắt đầu đã cơ bản không cho phép người đối thoại kháng cự, từ
khoảnh khắc này về sau, cô phải tạo địa vị cho chính mình, không có địa
vị thì nhất định sẽ không có tôn nghiêm.
+ “Đương nhiên, đương
nhiên, mọi điều đó đều là việc nên làm, baba sẽ cho người hầu xuống, đợi lát nữa liền cho 2 người ở phòng riêng, cả quần áo với đồ trang sức
nữa.” Uông Vạn Thiên đứng ở trong đại sảnh, lớn tiếng mà nói: “Mạn Linh, về sau cái gì đều phân phó cho bọn hạ nhân làm, bà cùng Ngô Tĩnh vốn
chính là chị em tốt, về sau nên giữ vững hòa khí, đừng tạo nên bất đồng
nữa!”
+ “Baba, người như thế
nào có thể như vậy được?” Uông Giai Vi quả thực không thể tin được, hết
thảy thế nào lại thay đổi nhanh như vậy. Hai người kia dựa vào cái gì mà biến hóa nhanh chóng trở thành Nhị đương gia, đem cô cùng mẹ thành ra
cái gì?
+ “Giai Vi, trở về nên
nghỉ ngơi cho tốt, đợi chút nữa còn đi luyện đàn!” Tạ Mạn Linh tức giận
ngắt lời cô, bà trong lòng có đầy lửa giận nhưng mà bà sẽ không làm trò
trước mặt Uông Vạn Thiên, bởi vậy chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười mà
nói: “Được, lão gia!”
+ Uông Giai Trừng đỡ mẹ, nhìn thấy hết thảy, trong mắt tỏa ra hào quang, giống như nghênh đón
ánh mặt trời buổi sớm, thật sự là vui sướng; mà trận chiến này, người
thắng là cô.
+ Mười tám năm đến đây,
giờ là lần đầu tiên cô thắng được địa vị, mà hiện tại việc cô cần làm
chính là củng cố địa vị, cô tin tưởng, cô có thể làm được, chẳng sợ hy
sinh hết thảy, cô không thể mất đi thứ này.
+ —–
+ Đúng lúc này, ánh nắng xuyên qua tán lá cây, yên lặng mà chiếu tới cửa sổ sát đất trong biệt
thự của Hạ Thiên Triệu, thông qua thủy tinh phản xạ đến người Hàn Nhất
Nhất cùng Tiểu Bạch.
+ “Tiểu Bạch, mày nói tao nên làm cái gì bây giờ?”
+ “Tao có nên đi tìm anh ấy hay không? Anh ấy thực sự còn sống chứ!”
+ “Anh ấy nhất định là còn sống, nhất định phải còn sống!”
+ Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu
Bạch ngồi ở sô pha, Hạ Thiên Triệu khiến cho cô không thể tiếp xúc ai,
mặc dù hắn nói tất cả chỉ là hư ảo, cô thà ngu dốt giống đồ ngốc vẫn
nguyện tin tưởng, Lãnh Nghiêm tuyệt đối không sợ chết, cô tuyệt không
oán hận việc Lãnh Nghiêm lựa chọn.
+ Ngược lại, Lãnh Nghiêm đêm qua đích thổ lội cùng ôm lấy làm cho cô có phản kháng cùng tư tưởng chống lại; nếu anh ấy thật sự tài giỏi, có thể khống chế hết thảy, thì
cô có thể liều lĩnh mà đi cùng với anh.
+ Tiểu Bạch lại nhảy xuống sô pha, chạy đi ra ngoài
+ “Tiểu Bạch, mày đi
đâu? Từ từ tao. . . . . . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất cũng chạy theo
xuống sô pha, đuổi theo Tiểu Bạch chạy ra đi.
+ Tiểu Bạch có thể là ở
nhà có chút buồn chán, một đường chạy đi, Hàn Nhất Nhất chỉ có thể ở
phía sau đi theo, đi ra phòng khách, rồi từ phòng khách lại chạy tới ban công, sau đó là đi ra phía đường thông biệt thự với bên ngoài.
+ “Tiểu bạch, trở về. . . . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất ở phía sau kêu, Tiểu Bạch lại như
trước chạy, cô cũng chỉ có thể đuổi theo.
+ A Thất thấy hết thảy,
đã ở mặt sau đuổi theo Hàn Nhất Nhất: “Hàn tiểu thư, cô không thể đi ra
ngoài, thiếu gia đã có mệnh lệnh, cô chỉ có thể ở trong biệt thự”
+ Đột nhiên, một hồi còi vang lên những thanh âm chói tai, một chiếc Bentley nhằm chính hướng biệt thự mà đi vào.
+ “Tiểu Bạch, cẩn thận. . . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất sợ tới mức há to miệng, lớn tiếng mà kêu lên sợ hãi
+ Phía trước chiếc ô tô
tựa hồ cảm giác được khác thường, mạnh mẽ phanh trụ lại. Tiểu Bạch đứng ở phía dưới ô tô , vẫn không nhúc nhích.
Hàn Nhất Nhất buông tay che miệng ra, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ô tô, thấy biểu tình của Tiểu Bạch, đau lòng mà ôm lấy nó.
+ “Tiểu Bạch! Không phải sợ! Không phải sợ!”
+ Từ trên chiếc xe
Bentley đi xuống là một vị người đàn ông hơi lớn tuổi, da ông ta do được chú ý chăm sóc mà bóng lóang, ánh mắt Hàn Nhất Nhất vừa lúc đối mặt với đôi giày da của ông.
+ Cô híp mắt lại suy
nghĩ, theo giày da mà ánh mắt chậm rãi hướng lên phía trên, vết sẹo hẹp
dài của cô đối mặt với người đàn ông kia, ông có một đôi mắt sắc bén mà
ôn hòa, đây là ấn tượng đầu tiên mà Hàn Nhất Nhất có về ông
+ Ông ta nhìn vết sẹo
khó coi kia của cô, còn hướng cô khẽ mỉm cười một cái thật