
hông rửa sạch, hôm nay chỉ có thể ngoan ngoãn tìm Tần Tuyết Vi nhận sai, ra vẻ đáng thương, để cô ấy giải thích với Lệ lão sư. Nhưng hi vọng này cũng rất mong manh, vì nếu cô ấy thừa nhận, cô ấy chính là người quay cóp.
Cuối cùng tôi quyết định, ngăn Tần Tuyết Vi ở dưới tầng ký túc xá. Cô ấy mặc áo khoác dạ, đi giày cao gót, tóc xoăn, đôi môi tô son đỏ như lửa, kiêu ngạo nhìn tôi.
“ Tần Tuyết Vi, xin lỗi, tôi sai rồi.” Tôi nhịn cơn tức trong lòng, xuống nước nói với cô ấy.
“Bây giờ mới biết sai sao? Muộn rồi!” Cô ấy cuốn cuốn tóc trên vai, cười đắc ý.
“Cậu...tôi phải...làm thế nào cậu mới có thể bỏ qua cho tôi?”
“Tại sao tôi phải bỏ qua cho cậu? Tôi muốn vĩnh viễn không bao giờ thấy cậu nữa.”
Quả nhiên cô ấy khiến tôi phải bị đuổi học. Trong lòng tôi dâng lên oán khí, không thể nào đè nó xuống, nhưng không thể làm gì khác ngoài chuyện kiên nhẫn chịu đựng, “Tần Tuyết Vi tôi đã làm cái gì để cậu có thể xuống tay độc ác như thế, phiền cậu nói rõ ràng, để tôi chết một cách sảng khoái.”
Lúc này cô ấy không giả vờ kín đáo, “Từ trước đến nay ai giành đồ của tôi cũng không có kết quả tốt, huống chi là đàn ông của tôi.”
“Tôi chưa từng cướp Tống Nhược Cốc của cậu, quan hệ giữa tôi và cậu ta đã nói rõ ràng với cậu rồi, rốt cục là cậu muốn thế nào? Tống Nhược Cốc thích cậu hay không là chuyện của hai người, không liên quan tới tôi, làm phiền cậu không nên giận chó đánh mèo lên tôi.”
“Không quan hệ với cậu?” Cô ấy cười nhạt, nụ cười mang theo vẻ châm chọc. Dường như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt cô ấy sáng lên, “Hóa ra là không liên quan tới cậu. Được rồi, là tôi nhìn cậu không vừa mắt, như thế được chưa?”
“Cậu…”
“Tạm biệt!” Cô ấy bỏ đi hai bước, lại quay trở lại, nói: “A, nói như thế không chính xác, nếu như cậu bị đuổi học, chúng ta sẽ không bao giờ...gặp lại nữa.” Cô ấy cười lớn rồi bỏ đi.
Tôi tức giận run cả người, lại không thể làm gì.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có khả năng bị thôi học rất lớn, tôi không biết nên nói thế nào với bố mẹ tôi, mẹ tôi nhất định sẽ đánh chết tôi. Hơn nữa nếu như thực sự vì gian lận mà bị thôi học đã đành, vấn đề là tôi cái gì cũng chưa từng làm nha!
Tôi rất sợ, cũng rất chán nản. Tôi ngay cả một người để thương lượng cũng không có, gọi điện thoại cho Sử Lộ, số của cậu ta còn đang thuê bao không liên lạc được.
Trở lại phòng ngủ, mấy người bạn cùng phòng đều đang ở đây. Tôi vừa vào cửa, đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tôi cười khổ một tiếng, đẩy cửa ỉu xìu nói: “Tôi không quay cóp.”
“Chúng tôi tin cậu, Tần Tuyết Vi lại có thể làm chuyện này.” Lão đại kéo tôi vào trong, để tôi ngồi trên ghế, “Nhưng bây giờ phải làm thế nào? Giảng viên Lệ là người đa nghi, thầy ấy chưa chắc đã tin tưởng cậu.”
“Không biết, có thể sẽ bị thôi học. Bây giờ tôi có bao nhiêu miệng cũng không thanh minh được.”
“Trừ khi tự Tần Tuyết Vi thừa nhận.” Lão tam bổ sung.
Tôi ôm mặt thở dài, “Cô ấy sẽ không làm thế.”
“Tôi nghĩ ra một cách”, lão tứ nói, “Trước đây tôi nghe nói, mẹ Tống Nhược Cốc và viện trưởng trường chúng ta là bạn học, nếu như...”
Nếu như mẹ Tống Nhược Cốc đồng ý giúp đỡ, nói hộ chắc giảng viên Lệ chắc cũng không thể không nể mặt viện trưởng.
Nhưng dựa vào cái gì để cậu ta giúp tôi chứ.
Tuy Tần Tuyết Vi chỉnh tôi như thế, nói đi nói lại cũng là vì Tống Nhược Cốc, nhưng quan hệ giữa tôi và Tống Nhược Cốc bây giờ rất lạnh nhạt, có khi không được tính là bạn, cậu ta sẽ đồng ý giúp tôi sao?
Lão Đại và lão Tam cũng hiểu được chủ ý này không dùng được, đều không nói gì. Bây giờ tôi và Tống Nhược Cốc không qua lại, còn Tần Tuyết Vi và Tống Nhược Cốc gần đây lại mập mờ xuất hiện cạnh nhau, cho nên trong mắt các cô ấy, có lẽ tôi là người bị đá. Tống Nhược Cốc càng không có lý do giúp tôi.
Nhưng mà, tôi thực sự không có cách nào chấp nhận kết quả bị thôi học.
Nghĩ không ra cách nào tốt hơn, tôi chỉ có thể thử trước một lần.
Tôi hẹn Tống Nhược Cốc đến quán cafe quen thuộc. Nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi ngồi ở chỗ này, còn đang thương lượng xem theo đuổi lại Tần Tuyết Vi như thế nào, bây giờ tôi gục ngã trước thủ đoạn của Tần Tuyết Vi nên tìm cậu ta giúp đỡ, nhân sinh thật là hay thay đổi.
Tống Nhược Cốc mới nhìn tâm tình không tệ. Cậu ta hỏi tôi: “Thi thế nào?”
“...” Mới đầu tôi còn muốn ân cần hỏi thăm cậu ta một chút, không ngờ cậu ta nói một câu trúng ngay trọng tâm, khiến tôi suýt rơi nước mắt. Tôi cũng không vòng vo, nói thẳng: “ Tống Nhược Cốc, tôi hẹn cậu ra, là muốn...muốn xin cậu giúp một chuyện.”
Sắc mặt Tống Nhược Cốc trở nên lạnh lẽo, “Ừ, lâu như thế không gọi điện cho tôi, có chuyện thì mới nhớ tới tôi.”
Tôi xấu hổ muốn độn thổ. Khía cạnh nào đó cậu ta nói thật sự không sai, đối với cậu ta từ trước đến giờ tôi vẫn không được tự nhiên, thực sự không biết nên đả thông tình cảm với cậu ta thế nào. Bây giờ vì học bạ của mình, tôi chỉ có thể nhắm mắt nói: “Thật ra... tôi rất nhớ cậu.”
Tống Nhược Cốc một lúc lâu cũng không nói gì.
Tôi thấy hơi kỳ lạ, ngẩng đầu phát hiện cậu ta đang ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt tối tăm, tâm tình mịt mờ.
Tôi cho là bản thân nói sai, n