Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322354

Bình chọn: 10.00/10/235 lượt.

cả người rét run, ý lạnh từ lòng bàn

chân hường vọt thẳng lên đầu, lạnh đến hai hàm răng cô va lập cập vào

nhau. Mùa đông Đài Bắc so với New York còn lạnh hơn vài phần, lạnh khiến cô nhiwfs đến New York, nhiws những khi cô ngồi ở ban công căn hộ ở New York, còn Long ngồi ở phòng khách hút thuốc, lặng yên nhìn cô.

Cô buồn ngủ quá, cần ngủ một giấc thật ngon, trong mở, có thể quay trở cề thời điểm hạnh phúc tột đỉnh ấy.

“Amanda, đợi lát nữa chụp ảnh xong, ba giờ rưỡi phải đến phòng thu thu âm, trong khoảng thời gian chờ còn có một cuộc phỏng vấn ngắn. Khi thu âm xong

còn một buổi chụp hình nữa…” Kiệt Sinh thao thao bất tuyệt nhớ lại lịch

trình hôm nay của Amanda.

Cô ngắt lời hắn: “Rồi rồi em biết rồi, chuyện đó nói lên là hôm nay trước 1h sáng em sẽ không về nhà được phải không?”

“Nếu tất cả công việc đều thuận lợi thì hai giờ rưỡi mới có thể về đến nhà.” Kiệt Sinh xem thoáng qua cái lịch. “Còn nữa, sáng mai em phải dậy từ 5h nữa.”

“Thật là hành trình đáng sợ.” Cô tự lẩm bẩm.

“Đợi lát nữa anh tới gọi em.” Rồi Kiệt Sinh xoay người rời đi.

Cô nằm trên tầng thượng đài truyền hình, gió thổi tung mái tóc dài của cô. Những ngày bận rộn tối mắt đến bao giờ mới kết thúc?

Sau lưng có tiếng bước chân. Lòng cô một hồi căng thẳng. Là anh sa? Là anh? Cô không kịp chần chừ, quay đầu lại.

“Hi….!” Jady cầm máy ảnh, miệng ngậm một điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô.

“Hi.” Cô phờ phạc rã rời lên tiếng trả lời anh ta, sau đó liền đêm tầm mắt phóng ra xa.

“Xem ra cô rất thất vọng?” Anh ta cũng dựa người vào tường, học theo cô quan sát thành thị dưới chân.

Cô không nói lờ nào, bò lên chô cao hơn, như có suy nghĩ nhìn về phương

xa. Bầu trời mù mịt, bầu trời trước mắt như nửa vòng tròn, u mạc, thâm

thúy.

“Này, cẩn thận một chút, nếu cô té xuống, tôi sẽ là người tình nghi đầu tiên đó.”

“Yên tâm đi, tôi vẫn còn rất biết quý trọng bản thân mính.”

Anh ta cười nói: “Tôi lại cảm thấy cô như đang có ý định tự sát.”

Cô nhướng mày nhìn anh ta.

“Là vì Long Thiều Thiên?”

Khi nét kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, thì anh ta chỉ cười mà nói: “Qua

máy ảnh co thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mắt thường không thể thấy.

Đáng tin hơn nhiều”

Anh ta đưa cho cô một điếu thuốc, cô nhận lấy! anh ta lại thuần thục chầm lửa cho cô/ Tầm mắt hai người chạm

nhau, cả hai đôi mắt đều toát lên thứ ánh sáng ấm áp.

“Rõ ràng như vậy sao?” Cô tự giễu hỏi.

“Không phải rất rõ ràng, mà là thị lực của tôi tốt hơn người bình thường một chút.”

Cô khẽ mỉm cười: “Anh làm nhiếp ảnh gia thật đáng tiếc- một nhiếp ảnh gai kỳ quái.”

“Cám ơn lời khen, cô cũng là một ca sĩ kỳ quái.”

Trước mắt là TV chiếm cả một bức tường. Trên màn hình là hình ảnh từ các máy

quay từ các góc truyền về. Mỗi máy đều là hình ảnh Amanda. Cô mỉm cười

vẫy tay, hiện trường liền vang lên tiếng hét chói tai.

Long

Thiều Thiên mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Amanda trên màn hình. Cô lại

gầy rồi. Trước kia, cô thích ăn kem, thích ăn bánh tráng dầu, nói chungm tất cả thức ăn làm người ta béo phì, cô đều thích. Hồi ở New York anh

từng nhìn thấy cô ăn một lúc hết hai hộp bánh chocolate, dưới ánh mắt

không đồng ý của anh, cô lại hài hước liếm ngón tay, lười biếng như một

con mèo mà híp mắt cười với anh. Nhớ, khi biết hôm sau phải về Đài Loan, những bơ, kem chocolate trong tủ lạnh, đều bị cô dứt khoát vứt vào

thùng rác.

Khi anh nhìn cô thì cô lại đáng yêu cau cái mũi, vẻ mặt thê thảm nói: “Ba mươi năm sau em mới lại được ăn những đồ này rồi.”

Rồi cô bĩu môi một cái, khiến anh khẽ cười: “Ăn một chút cũng không sao mà.”

“Không được! Trước ống kình nhiều hơn 1 puond cũng bị coi là mập. Hollywood không chấp nhận một người béo mà.”

Từ ngày đó trở đi, ngoài rau xà lách cùng trái cây, anh cũng không thấy cô ăn cái gì khác. Cô có voc người thon gầy uyển chuyển, không biết đã

phải hy sinh cái dì đẻ duy trì?

Trong lòng anh dâng lên một

cỗ tức giận. Khi người con gái anh ôm trong ngực ngày càng nhẹ, thì đồng thời, nhiệt lực cùng sức sống mãnh liệt ngày xưa cũng ngày một mất đi.

Mà anh muốn, là được nhìn thấy cô ăn cánh gà chiên ngon lành, liếm kem

trên tay, muốn nghe giọng nói đầy tinh thần của cô.

Anh biết, cô cũng chẳng sung sướng gì. Từ bao giờ, cô dã biết hút thuốc lá, cũng sẽ học uống rượu?

“Xem xem, xem có phải cô ấy giống như đang đi trên một cái dây nhỏ? Chỉ cần

không để ý một chút cũng sẽ chết không có chỗ chôn?” Jady lười biếng tựa vào cánh cửa nói.

Long Thiều Thiên nhìn anh ta một cái, rồi

ánh mắt hai người lại đồng thời nhìn về phia Amanda trên sân khấu. Cô

chói sáng làm người ta hoa mắt, sôi nổi, tựa như một tiểu tinh linh trên đời.

“Cô ấy sẽ vượt qua được, chỉ cần có thể đi qua đoạn đường này, thì cô ấy sẽ đứng ở chỗ cao nhất.”

Jady như co điều gì suy nghĩ, nhìn Long Thiều Thiên. Long Thiều Thiên chuyên chú nhìn màn hình, đôi mắt toát lên vẻ vui mừng sáng rỡ.

“Đây là cách anh yêu sao?” Khuôn mặtLong Thiều Thiên dần lạnh lại, trầm mặc.

Thật lâu sau anh mới lên tiếng: “Cô ấy cho rằng mình không cần đứng trên sân khấu, chỉ cần có tình yêu là đủ rồi. Nh


Snack's 1967