XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322362

Bình chọn: 8.00/10/236 lượt.

trở nên xa tầm với? Mặc dù biết anh có giãu giụa, có khổ tâm, nhưng cô có thể xác định, anh là có tình cảm với cô. Cô hiểu được tâm hồn

anh, bọn họ cũng tương tự nhau mà thôi.

“Rất đơn giản, tôi

không thương em. Trong mắt tôi, em chỉ là một món hàng hóa, không giống

như người yêu, hoàn toàn không giống một chút nào.”

Không đếm xỉa đến ánh mắt lã chã chực khóc của cô, anh xoay người ròi đi, cắn

răng tự nhủ: ác với cô ấy một chút cũng tốt, cô ấy cũng nên biết khống

chế tình cảm của mình rồi. Bắt đầu từ khi nào,

cô gái nhỏ này đã chiếm cứ hết tâm anh? Tình yêu không biết từ lúc nào

đã nảy sinh. Bát đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt anh. Anh khát khao cô, giống như hắc ám khát khao ánh mặt trời

vậy. Cô có thể sống thẳng thắn mà nghiêm túc, nhiệt tình mà điên cuồng.

Còn anh? Đến cả cười cũng là câu nệ. Cô muốn yêu liền yêu, mà anh đến

lời yêu cũng không thể thốt thành lời.

Người là thương phẩm

trong tay hắn, nên là mãi mãi xinh đẹp rạng rỡ- Amanda- một cô công chúa thần bí, chứ không nên là cô gái tiề tụy vì yêu, nên tỏa sáng, không

nên lâm vào hắc ám tuyệt vọng.

Anh lặng lặng một mình, ngây

người hồi lâu, cho đến kho ngoài cửa một mảnh tối đe mới bỗng nhiên đứng dậy như tỉnh ngộ điều gì.Muốn cuồng nhiệt thì để cho cô ấy cuồng nhiệt, cho đến khi bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ còn lại tuyệt vọng đi! Bởi

vì cô trẻ tuổi, cô dũng cảm. Mà dũng khí của cô, là thứ từ trước đến giờ anh vẫn mong muốn còn không kịp.

Một tháng, không biết

Long ở đâu? Từ sau lần trước cãi vã, anh lại biến mất. Anh vốn là như

vậy, không báo trước mà xuất hiện, rồi lúc muốn rời đi cũng không nói

một tiếng.

Vậy mà hiện giờ, bằng trực giác, cô biết anh càng ngày càng cách xa cô.

Cô vô ý thức mà nhả ra một miệng khói, rồi lại ngẩn người nhìn đám khói

như sương mù trước mặt chậm rãi tan đi mắt. Đôi môi đỏ chót, cánh tay ưu nhã đang kẹp lấy điếu thuốc tựa nhẹ trên bàn trang điểm. Bên trong

phòng yên tĩnh, chỉ có khói mù nơi đây lướt nhẹ, rồi bỗng nhiên có một

người không tiếng động tiến vào phòng nghỉ.

Tách! Một tiếng bấm máy ảnh vang lên, kèm theo là đèn flash nháy lên.

Cô mở to hai mắt, quay đầu thì thấy đại diện Kiệt Sinh cười hehe mang theo một người đàn ông trẻ tuổi tiến vào.

“Đây là nhiếp ảnh gia Jady, còn người này không cần giới thiệu chắc cậu cũng biết, là Amanda.

Amanda mỉm cười, gật đầu nhìn anh ta: “Chào anh.”

Hắn ta đánh giá cô từ trên xuống dưới một cách nhạy bén. Cô nhướn mày,

nghênh đón ánh mắt anh ta với đôi mắt thẳng thắn mà không khiến người ta ghét bỏ.

Kiệt Sinh nói tiếp: “Amanda, cậu ta là người phụ trách bộ ảnh hàng ngày của em.”

Ảnh hàng ngày? Còn có chuyện này nữa sao? Trong đầu trống rồng, thế nào

cũng nghĩ không ra lần trước là như thế nào quyết định việc này? Những

nhày gần đây cô sống rất hỗn loạn, như là con búp bê được người khác

định đoạt.

Cô phối hợp nói: “Nhanh như vậy phải chụp sao? Không phải nói là đi nước ngoài? Sao nhanh vậy?”

“Vốn là đi châu Âu chụp, nhưng mà….” Kiệt Sinh chần chờ nói.

“Bộ dáng kia một chút cũng không có sinh mệnh sức sống, so với chụp một con buos bê cũng không có gì khác nhau.” Jady tiếp lời: “Không cần đi châu

Âu, tôi là muốn chuoj con người chân thật của cô.”

“Vậy anh tính chụp thế nào?”

“Tôi sẽ ở bên cạnh đi theo cô, rồi sẽ chọn góc độ, cô chỉ cần coi như tôi không tồn tại à được rồi.”

“Anh đang nói anh sẽ theo dõi tôi sao? Như paparazzi?” Cô không nhịn được mà cười hỏi.

Jady nghe vậy cười ha hả: “Căn bản là vẫn có khac biệt”

“Oh! Có gì khác nhau?”

“Tôi so với côn trùng to hơn rất nhiều, hơn nữa ăn cũng nhiều hơn nó.” Hắn ta ngiêm trang nói.

Amanda cười. Mấy ngày nay khó có khi được buông lỏng mà cười sảng khoái như vậy.

“Còn có, con sâu này thỉnh thoảng sẽ đột nhiên yêu cầu cô làm một vài động tác, cô phải phối hợp một chút nhé.”

“Nghe đến đó giống như một con côn trùng có hại.”

Hắn ta lại nở một nụ cười mê người: “Tin tưởng tôi, thân ái, tôi tuyệt đối sẽ là một con sâu có ích.”

Cô cũng hơi nâng cằm lên, có vẻ hài hước mà nghicjg ngợm đáp trả lại:

“Tốt, vậy tôi cũng mỏi mắt chờ mong thôi, Trùng Trùng tiên sinh.”

(TRùng: con sâu)

“Đừng động!” Hắn hô to một tiếng, nhanh chóng cầm máy ảnh lên, đén flash nháy liền hai cái. Cô ngạc nhiên mở tròn mắt.

“Biểu tình khi nãy của cô rất tốt.” hắn điều chỉnh ánh sáng một chút, hài

lòng nhìn cô cười một tiếng: “Chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất tốt.”

Một ngày hôm đó, Jady đi theo cô khắp nơi. Hắn gài hước chọc cười, thi

thoảng khiến cô cười to. Thật lâu rồi, cô dã quên vui vẻ mà cười như

vậy.

Cô thật sự là mệt muốn chết rồi.

Dưới ánh đèn màu vàng, khuôn mặt vẫn chưa được tẩy trang hết, trang sức cũng chưa tháo xuống, lông mày cau lại đầy mỏi mệt, thật sự làm lòng người

sinh thương tiếc. Đã bao lâu, cũng không nhớ nữa, anh đã không được nhìn cô ngủ. Liếc mắt, trên bàn một mảnh hỗn loạn, còn có nửa chai rượu mạnh uống dở. Bắt đầu từ khi nào, cô cư nhiên lại biết uống rượu?

Đã rất lâu không thấy dáng ngủ không hề đề phòng này. Trước kia ở New York cô không t