Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322420

Bình chọn: 7.5.00/10/242 lượt.

bình

thường, lên tầng cao nhất này, khách sẽ đi thang máy chuyên dụng lên,

sao người này lại đi thang bộ?

Tâm Ny thấy một cô gái đeo

kính, đội mũ sụp xuống mặt, thần thần bí bí nhẹ nhàng thẳng bước lên

trên. Tấm lưng kí, còn có gò má kia, tuy bị kính râm che phàn lớn khuôn

mặt, nhưng cũng vô cùng quen mắt.

A! Đó là Amanda! Cô ấy tại sao lại tới nơi này?

Tâm Ny nín thở nhìn Amanda đi đến trước cửa phòng Long Thiều Thiên. Chỉ

thấy cô gõ nhẹ, cửa mở ra, mà cô ấy đang cười đã bị Long Thiều Thiên ôm

vào trong ngực, sau đó cửa đóng lại.

Hừ! Cái gì sao châu Á mới nổi? Cô ta còn không phải là lên giường mới có được sao? Còn giả bộ thanh cao nữa?

Tâm Ny căm giận xuống lầu, đi xuống bãi đậu xe, khom người chui vào trong,

“sập” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó, chiếc xe lạo đi như tên bắn.

“Anh về đây khi nào vậy?” Amanda cười hỏi.

“Hôm qua.” Anh nhíu nhíu mày. “Làm sao em tới đây?”

“Em rất nhớ anh mà, đã lâu không được gặp anh rồi.” Cô thở dài một tiếng,

đem cả người mình vùi trong ngực anh. Hơi thở độc nhất chỉ thuộc về anh, chỉ cần ngửi thấy, cũng khiến cô cảm thấy thực an tâm.



đang trong thời gian bận rồi, đến cả thời gian để thở cũng không có,

thường thường hôm nay nơi này, mai đã đến nơi khác. Không có cả thời

gian để ngủ nghỉ, lại còn không được nhìn thấy anh nữa, thỉnh thoảng

cũng chí nói chuyện điện thoại một chút. Nhưng cô có thể thấy được, anh

vô cùng bận rộn cùng mệt mỏi.

“Em lúc đi vào có thấy ai không?”

“Không có! Anh xem em đã cải trang rồi, lại còn đi cầu thang bộ nữa mà.”

“Em bây giờ mọi việc đều phải cẩn thận một chút, lúc nào cũng có thể có phóng viên đi theo em.”

Cô bĩu môi: “Em biết! Em đã cắt đuôi bọn họ rồi!”

“Em về sau đừng đến tìm anh nữa, khi nào muốn anh sẽ đến tìm em sau.”

“Vậy em nhớ anh thì phải làm sao?”

Anh cứng người. Đã bao nhiêu lần rồi? Mỗi khi cô nhìn thẳng vào mắt anh nói lên nỗi lòng mình, anh đều không thể nói nên lời.

“Tôi có rất nhiều việc phải làm, em khi làm việc cũng sẽ rất mệt mỏi. Em bây giờ đã là một ngôi sao lớn, không chỉ nghĩ cho bản thân em được, biết

không? Em không thể lại tùy hứng thế này nữa.”

Cô cau mày, bóng lưng anh có vẻ rất kiên quyết, cô không thich nhin bóng lưng ấy một chút nào cả.

Cô từ phía sau ôm hông anh, buồn buồn không nói lời nào. Long Thiều Thiên

thở dài, giọng điệu hòa hoãn đi hẳn: “Tại sao càng ngày em càng không

nghe lời?”

“Anh bây giờ nói cái gì em cũng không thích nghe, từng câu từng câu đều làm người khác tổn thương.”

“Em có phải bị tôi làm hư rồi không, chuyện gì em cũng muốn làm theo ý em?

Còn muốn tôi phải nói với em bao nhiêu lần, chúng ta không thể tùy tiện

gặp mặt.Em bây giờ là Amanda, ngôi sao lớn, đã không còn là cô gái nhỏ

mấy năm trước nữa rồi.”

“Là ngôi sao lớn thì sao? Em liền không thể yêu anh sao? Thì không thể nhớ anh sao? Thì không thể gặp anh sao?”

“Không được!” Anh quả quyết nói. “Tôi đã nói với em là tôi không muốn em nói

yêu hay không yêu. Em phải như một người đã trưởng thành đi. Em chuyên

chú vào sự nghiệp của em, tôi cũng không cần em yêu tôi. Tôi không thiếu người yêu.” Cô mở to đôi mắt, không thể tin nhìn anh, môi khẽ run, hốc mắt đỏ lên.

“Đừng khóc…Đáng chết, không cho phép khóc!” Anh hét to lên.

Vậy mà, chờ anh nói xong câu đó, cô lại không nhịn được, nước mắt liền theo khuôn mặt chat xuống.

“Đáng chết! Không cho phép khóc, không cho phép khóc!!!!!”Long Thiều Thiên

tức giận ôm cô vào lòng, ảo não phát hiện cô gái kiên cường trong trí

nhớ đã không thấy đâu. “Có nghe không?”

“Vâng!” Cô dịu ngoan nói, nhưng nước vẫn đong đáy trong mắt.

Anh thở dài một hơi, đầu hàng, dỗ cô như dỗ trẻ nhỏ, nói thì thầm vào tai cô: “Làm sao em lại thích khóc như vậy?”

“Là anh giận em!”

Anh thỏ dài (lại nữa): “Thật là không kiên cường, mềm yếu như vậy, mới nói

em hai câu mà em đã không chịu nổi, về sau biết làm thế nào? Em còn

không chịu nổi một chút ấm ức vậy?”

“Người khác nói thì không sao, nhưng em không thể chịu được anh mắng em!”

Đã biết cô chỉ một lòng một dạ nơi anh, từ khi bắt đầu cho tới bây giờ,

chưa bao giờ thay đổi. Hơn nữa, cô cũng rất thẳng thắn, rất dũng cảm nói cho anh biết, mà anh đây?.... Đến cả dũng khí để nhận tình cảm thuần

khiết của cô cũng không có.

“Về sau đừng như vậy nữa, động

một cái là khóc ngay được.” Nhìn cô khóc, tim anh như bị một tảng đá đè

lên, rất khó chịu, đau lòng lại càng không ít.

“Nhưng anh cũng đừng nói những lời kia để em khóc.”

Anh cầm lên điếu thuốc, trầm mặc hút. Còn cô, chỉ an tĩnh ôm anh từ đằng

sau, lẳng lặng không nói lời nào, chỉ là, khi nhìn anh, lại có chút mê

mang, bàng hoàng mà trước kia chưa hề xuất hiện.

Lòng anh đau xót, ôm sát cô vào lòng. Cô nhún một cái, hai chân lập tức vòng quanh hông anh, cả người chôn trong vòng tay anh.

“Tôi nên làm gì với em bây giờ?” anh nỉ non, nói nhỏ. Cô khẽ run, tụt người

xuống, nhiệt liệt hôn anh, hai cánh tay càng vòng cổ anh chặt hơn.

Long, không cần suy tư, anh nghĩ càng nhiều sẽ lại càng xa cách em….Bị lo âu

thúc giục, cô khẩn trương tìm kiếm thân thể anh, hiển nhiên, c


Duck hunt