
ím chặt môi, không nói câu nào.
Mạc Kỳ Kỳ nhìn theo tầm mắt của anh, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đó trong đám người.
Cảnh Vãn Tình?
"Sao lại là cô ta?" Hai mắt tối đen rủ xuống. Mạc Kỳ Kỳ nghiêng mặt nhìn sang, "A Tùng, anh lại vì cô ta mà khó chịu sao?"
Lục Yến Tùng đặt mạnh ly rượu lên khay của người phụ vụ bên cạnh, u ám nhìn sang người bên cạnh, "Lại?"
"Lần đầu tiên, sở dĩ anh dẫn em tới tham gia tiệc ở nhà anh cũng là vì cô
ấy, không phải sao?" Mạc Kỳ Kỳ lớn gan lớn mật mở miệng.
"Rồi sao?" Lục Yến Tùng từ chối cho ý kiến.
"Sau đó, khi ở tiệm trang sức, sở dĩ anh bằng lòng đi vào cùng em cũng là vì đột nhiên nhìn thấy cô ta?"
Ánh mắt Lục Yến Tùng càng trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm khiến Mạc Kỳ Kỳ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng nếu đã nói đến đây thì cô cũng muốn nói hết một lần, "Chúng ta hẹn hò
bao nhiêu lâu rồi, thế nhưng anh chưa bao giờ đụng vào em, cho dù em đã
mặt dày quyến rũ anh anh hết lần này đến lần khác, mà anh vẫn không hề
cắn câu. Từ trước đến nay em cảm thấy sức hấp dẫn của em không có vấn
đề, người có vấn đề chính là anh."
Lục Yến Tùng nheo mắt lại, "Mạc Kỳ Kỳ, rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Mạc Kỳ Kỳ cười giễu, đáy mắt có chút đau thương, "Điều em muốn nói chính
là, chúng ta kết thúc thôi. Mặc dù hẹn hò với người đàn ông ưu tú như
anh có thể thỏa mãn sự hư vinh của em, nhưng em không muốn bị anh lợi
dụng thêm nữa. A Tùng, anh đã yêu người phụ nữ kia rồi! Cho dù anh có
che giấu thế nào, muốn đẩy cô ta ra xa bao nhiêu, anh cũng không thể
trốn tránh được sự thật này."
Lời của Mạc Kỳ Kỳ khiến sắc mặt Lục Yến Tùng trầm xuống. Đôi môi mỏng mím
lại sắp thành đường ngang. Sắc mặt tối đen khiến người ta nhìn không
thấu rốt cuộc lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là, tầm mắt kia từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về phía bóng dáng đỏ rực nào đó trong sàn nhảy.
Chết tiệt! Bọn họ đang nói gì với nhau? Có cần biểu hiện thân mật, vui vẻ như vậy không?
….
"Thì ra cô và Lục tổng có quan hệ như vậy." Sau khi người đàn ông nho nhã
biết được quan hệ giữa cô và Lục Thánh Duy, vẫn không có biểu hiện nào
tỏ ra khinh thường Vãn Tĩnh.
Vãn Tình cười nói, "Đúng vậy. Cho nên tôi vốn không phải là công chúa gì đó như lời anh nói."
"Không, cô hiểu lầm rồi." Đối phương cười giải thích, "Tôi nói cô là công chúa
không phải vì gia thế của cô, mà là cảm giác của cô cho tôi."
Vãn Tình ngượng ngùng cười khẽ, còn chưa kịp nói thêm gì đã bị một bóng đen từ phía sau bao vây cô lại.
"Xin lỗi, đã quấy rầy." Giọng nói lạnh băng kia cô còn lạ gì nữa.
Kinh ngạc quay đầu lại, điệu nhảy cũng bị cắt ngang. Tay cô bị Lục Yến Tùng
ngang ngược tách ra khỏi bàn tay người của người đàn ông kia.
"Anh Lục!" Đối phương bị đoạt mất bạn gái, khẽ nhíu mày.
Lục Yến Tùng coi như không nhìn thấy, một tay đút vào túi quần, một tay kéo Vãn Tình, mặt không chút biểu cảm đi ra khỏi sàn nhảy. Bước đi vững
vàng, không nhanh không chậm.
Tầm mắt mọi người đều tập trung về
cảnh tượng bất ngờ xảy ra này, thế nhưng anh vẫn tỉnh bơ thờ ơ coi như
không có chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối không buông tay Vãn Tình.
"Lục Yến Tùng, anh làm gì vậy?" Vãn Tình hạ giọng thốt lên.
Bị tầm mắt của mọi người nhìn sang, cô cảm thấy như đang có nhiều mũi nhọn chĩa thẳng vào sau lưng mình. Anh không giống một Lục Yến Tùng thích
làm càn như vậy, dù làm cái gì chỉ đều dựa vào sở thích của mình.
"Tốt nhất em nên ngậm miệng lại!" Lục Yến Tùng chỉ phun ra mấy chữ này. Sắc mặt giống như muốn lấy mạng người ta.
"Anh đừng ấu trĩ nữa! Buông tôi ra, tôi không muốn đi theo anh!" Vãn Tình lạnh lùng nói.
Vừa rồi cô đã quyết định phải phân rõ ranh giới với Lục Yến Tùng. Cho dù lần này anh dây dưa thế nào đi nữa!
Bước chân của Lục Yến Tùng khựng lại, sau đó đột nhiên xoay người.
Vãn Tình trở tay không kịp, cả người chúi về phía trước cắm đầu ngã vào
lòng anh. Cô giật mình vội vàng lui về phía sau một bước, Lục Yến Tùng
lại dùng một tay ôm chặt lấy eo cô, không cho phép cô rời đi nửa bước.
Ánh mắt đó, như tia sáng lóe lên giữa bóng đêm, nhìn chằm chằm vào Vãn Tình khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông này....Quá nguy hiểm!!
"Lục Yến Tùng, anh mau buông tay tôi ra! Mẹ và chú Lục đều ở đây, anh dám làm xằng làm bậy, tôi....."
"Tôi cứ muốn làm xằng làm bậy đấy!" Lục Yến Tùng lập tức cắt ngang lời cô.
Bàn tay to lớn thoáng chốc bưng lấy cái ót của cô để cô tới gần mình hơn. Sau đó anh phủ môi mình lên môi cô...
Mọi người đồng loạt ồ lên.
Vợ chồng họ Lục giương mắt nhìn nhau. Hiển nhiên, hai người cũng không ngờ trong bữa tiệc sẽ phát sinh cảnh tượng này.
"Cái... thằng A Tùng chết tiệt này! Tôi không dạy dỗ nó thích đáng thì không
được mà!" Lục Thánh Duy nổi giận hầm hầm đi về phía trước.
Bà Lục vội vàng giữ ông lại, "Đừng. Đừng tức giận với bọn nhỏ."
"Tôi có thể không nổi giận sao? Trước mặt công chúng tuyên bố Vãn Tình là
bạn gái nó, sau đó dẫn thêm người khác về nhà cũng là nó. Bây giờ còn
dám ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc nó muốn thế
nào đây? Một cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp như Vãn Tình