
Tình nằm lên ngực mình.
Thiên Tình đổ mồ hôi lạnh. Như thế này mà cũng xem phim được sao?
Hai người ngồi dựa gần nhau đến vậy, mờ ám như thế, tay anh còn ôm eo cô
nữa, kiểu này sao cô có thể chuyên tâm để xem phim được nữa?
"Xem được không?" Tiếng nói của Thi Nam Sênh vang lên bên tai cô. Ngón tay tùy ý vuốt ve phần tóc rơi xuống trên vai.
Thiên Tình cố kìm nén tiếng lòng xao độg, miễn cưỡng gật đầu.
Trên màn hình to lớn, từng tình tiết của bộ phim dần hiện ra.
Cố gắng lờ đi người đàn ông có sức ảnh hưởng không nhẹ đến mình ở bên
cạnh, Thiên Tình tập trung nhìn lên màn hình. Cô vốn tưởng rằng nhất
định Thi Nam Sênh sẽ không ngoan ngoãn để yên cho cô, nhưng lần
này...Anh chỉ yên lặng ngồi đó, ngoại trừ nghịch tóc cô ra thì không có
hành vi quá phận nào khác.
Một lúc sau...Hai người như chìm đắm vào tình tiết trong bộ phim. Không ai quấy rầy ai.
Cho đến khi...
Hốc mắt Thiên Tình đỏ lên, hít hít mũi, Thi Nam Sênh mới bật cười, siết
chặt cô vào lòng. Cúi đầu nhìn thấy hai mắt cô ửng đỏ, dáng vẻ thương
cảm như thỏ con mè nheo vậy.
"Ngốc quá..." Thi Nam Sênh giơ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô.
Thiên Tình lúc này vẫn đang bị tình cảm hai nhân vật chính dành cho nhau
trước khi chết làm cho cảm động, hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói
đầy vẻ cưng chiều vang lên bên tai.
Rút sâu người vào lòng anh,
áp mặt lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim vững chãi, bình ổn của anh, "Em
không thích bi kịch..." Thiên Tình buồn bã mở miệng. Bộ phim này cô đã
xem không biết bao nhiêu lần, nhưng mà...Mỗi lần xem lại, cảm xúc thương xót cùng tiếc nuối vẫn cứ dâng trào trong lòng cô, vương vấn mãi không
tan.
Hành động nhỏ này của cô khiến Thi Nam Sênh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Siết chặt vòng tay ôm trọn cô vào lòng.
"Đây chỉ là phim thôi." Anh nhè nhẹ vỗ lưng cô như dỗ dành đứa trẻ. Giọng nói của anh rất dịu dàng.
"Phim cũng vậy, nội dung rất cảm động..." Thiên Tình tựa hẳn vào lòng anh.
"Vậy lần sau nếu có xem, chúng ta đổi lại xem hài kịch nhé." Thi Nam Sênh đề nghị.
"Dạ." Thiên Tình mỉm cười. Thật lòng mà nói thì, dù cho có bi thương hơn nữa, nhưng có anh ở bên cạnh, Thiên Tình đã cảm thấy hạnh phúc và mãn
nguyện.
"Kết cuộc của phim cũng xem nhiều lần rồi, hôm nay đừng
xem nữa." Thi Nam Sênh vừa nói, vừa hơi nhỏm người dậy, thành thạo mở ra nắp chai rượu vang, "Chúng ta uống chút rượu nha."
Dưới ánh đèn
mờ ảo, bóng dáng của anh hiện rõ mồn một chiếu vào trong mắt cô. Mỗi một động tác đều toát lên sức hút vô cùng quyến rũ.
Nhìn thứ chất
lỏng tỏa ra hương thơm đậm đà rót đầy vào ly, Thiên Tình không kiềm được nhớ tới lần trước anh bảo mình dùng môi mớm rượu cho anh.
Trái
tim bỗng chốc đập rộn ràng, vội vàng đang tính chuyển tầm mắt sang hướng khác thì lúc này anh bất ngờ xoay người lại, vừa vặn chạm phải đôi mắt
sáng ngời lấp lánh của cô. Đáy mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng rạo rực,
anh tự mình nhấc một ly rượt lên đưa tới tận tay cô.
Bên tai là
khúc nhạc đệm “RMS Titanic” êm ả du dương. Giọng nói của anh khe khẽ xen lẫn tiếng nhạc càng thêm rung động lòng người, "Đang nghĩ lung tung gì
vậy?"
"Không... Không có." Thiên Tình ngồi thẳng người dậy, vội
nhận lấy y rượu, chột dạ nhấp nhẹ một hớp. Cúi thấp đầu, muốn dùng hành
động này để giấu đi sự chột dạ của mình.
Nhưng tầm mắt của anh cứ như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, cuối cùng thâm tình nhìn cô
không chớp mắt, "Thật sự không nghĩ gì?"
"Em...Em chỉ đang nghĩ tới nội dung của bộ phim đang xem thôi."
"Thật sao?" Đương nhiên anh không tin. Bàn tay từ từ di chuyển lên mặt Thiên
Tình. Đầu ngón tay như mang theo độ nóng tưởng chừng muốn thiêu đốt
người, dịu dàng vuốt ve gò má mịn màng của cô.
"Vậy tại sao em lại đỏ mặt hả?"
Thiên Tình cảm thấy nơi nào có ngón tay anh lướt qua, làn da cô như có lửa đỏ càn quét, nóng đến khiến cô run sợ, "Anh nói bậy, em đỏ mặt hồi nào
chứ?" Nhất định là anh ấy đang gạt mình. Đèn đuốc thế này, dù cho cô có
đỏ mặt thật đi nữa, anh làm sao có thể nhìn ra được. Thiên Tình đưa tay
gỡ bàn tay đang sờ soạng của anh xuống, giữ chặt trong tay mình.
Anh vẫn để yên tay mình trong tay cô, xấu xa nhìn cô hỏi, "Nghĩ đến chuyện uống rượu lần đó?"
"Em không có..." Giọng của cô lí nhí như muỗi kêu.
Thi Nam Sênh nhích tới gần, dùng tay trống còn lại lấy ly rượu trong tay cô ra. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt nhuốm hồng bởi chất cồn, "Vậy là đang nghĩ đến chuyện hôn môi kia rồi?"
"Không phải!" Cô
lập tức phủ nhận, chột dạ mở to mắt nhìn anh. Ông tướng này, sao có thể
dễ dàng đoán đúng tâm tư của cô như thế chứ?
Anh chỉ cười cười không hỏi nữa, hé môi nhấp nhẹ một ngụm rượu.
Thiên Tình có loại dự cảm chẳng lành. Quả nhiên...
Anh bỗng nhiên cúi đầu, cả gương mặt lập tức phóng lớn kề sát mặt cô. Cô còn chưa định thần thì môi anh đã áp lên môi cô.
Có chút lành lạnh, còn có hương thơm thoang thoảng của rượu, khiến Thiên
Tình choáng váng xây sẩm. Cảm nhận được hương thơm quanh quẩn nơi khóe
môi. Cô khó kìm lòng nổi hé mở đôi môi theo bản năng.
Khoảnh khắc đôi mắt khép lại, cô đã nhìn thấy vẻ mặ