Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211974

Bình chọn: 10.00/10/1197 lượt.

ô đập như nổi trống.

"Không thèm nói với anh nữa. Đã tập luyện xong rồi, em đi lấy đồ chuẩn bị về đây." Thiên Tình bị xấu hổ nên không muốn nói nhiều với anh nữa, định đứng dậy muốn đi. Cổ tay lại bị Thi Nam Sênh giữ lại. Ngay sau đó cô ngã ngồi lên đùi anh.

Thiên Tình giật mình hô lên một tiếng, lại chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình. Trong ánh mắt kia đong đầy tình cảm khiến lòng cô bồi hồi. Bàn tay theo bản năng bám chặt lên vai anh.

"Anh ở đây chờ em cả tiếng đồng hồ, còn em lại vội đòi về thế sao?"

"Vậy... Anh muốn sao hả?" Thiên Tình mỉm cười hỏi anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, yêu cầu: "Tối nay ăn cơm với anh."

Thiên Tình gật đầu, "Vậy để em báo với chị một tiếng là tối nay không về ăn cơm đã."

"Còn nữa..." Anh tiếp tục yêu cầu, "Buổi tối, chúng ta đi xem phim."

Thiên Tình cười tũm tỉm. Cả hai bây giờ mới thật sự đúng là những đôi tình nhân đang hẹn hò chăng? Tâm trạng như bay bổng lên trời.

Cô cười rạng rỡ, ôm lấy cổ anh: "Được thôi. Nhưng mà, xem muộn thế này rồi, đi ăn rồi còn đi xem phim nữa, anh có mệt không?"

"Ừm. Cũng có thể lắm." Thi Nam Sênh giả bộ gật đầu, rũ mắt nhìn cô, xấu xa cười, "Cho nên, dù em có muốn hay không, sau khi xem phim xong phải theo anh về xoa bóp cho anh."

Anh rõ ràng là có ý xấu mà. Mặt Thiên Tình lại đỏ bừng lên, mím môi lắc đầu: "Không muốn..."

Thi Nam Sênh siết chặt cô, mắt lóe lên: "Không muốn về nhà với anh, hay không muốn xoa bóp cho anh?"

"Cả hai đều không muốn." Cô lắc đầu cười, từ chối thẳng

Thi Nam Sênh cũng không tức giận, chỉ cúi đầu khẽ cắn vành tai của cô, "Tiểu yêu tinh, đến lúc đó, mặc kệ em có muốn hay không, anh cũng sẽ trói em lại mang em về."

Anh rất muốn cô...Một loại nhớ mong xuất phát từ tận đáy lòng.

Khiến cho anh từng giờ từng phút đều muốn được trông thấy cô. Tốt nhất là cứ hễ mở mắt ra, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy chính là cô...

Thiên Tình khẽ cười ghé mặt tựa vào lòng anh, "Anh thật ngang ngược."

Anh lười biếng miết miết vành tai nhỏ xinh của cô, "Anh chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em thôi."

Tim Thiên Tình nhảy lộp bộp. Không nói lời dư thừa nào nữa, vô thức giang hai cánh tay ra ôm lấy anh thật chặt.

Cảm giác tim kề tim như thế này thật tuyệt...

Dù cho không làm gì, không nói gì, chỉ yên lặng tựa vào nhau như thế này thôi, cũng cảm thấy thật thỏa mãn...

... ... ...

Thiên Tình vốn nghĩ rằng anh sẽ đưa cô đến rạp chiếu phim xem phim.

Nhưng nào ngờ...Lúc theo anh đi ra ngoài cô mới biết mình bị lừa rồi.

Xe cứ thế chạy theo tuyến đường quen thuộc. Nghiêng mặt nhìn sang, Thiên Tình nhìn cây cối bên ngoài đang nhuộm ánh chiều tà.

Lần cuối tới nơi này, thời gian đã qua bao lâu, Thiên Tình tưởng chừng như đã quên mất rồi.

Vốn nghĩ mình đã hoàn toàn quên bẵng đi nơi này, nhưng...

Vừa đến nơi, cô mới chợt nhận ra...Cô chưa hề quên bao giờ…

Thậm chí...Ngay cả những chuyện đã từng xảy ra giữa hai người, cô đều nhớ rất rõ ràng.

"Sao lại đứng thừ người ra thế?" Thi Nam Sênh từ trên xe bước xuống, thấy cô đứng thẫn thờ không nhúc nhích, liền đi vòng qua đầu xe kéo tay cô đi.

Thiên Tình chợt hoàn hồn. Tay bị anh nắm chặt dắt đi. Cảm giác ấm áp khiến cô cảm thấy trái tim cũng ấm lên, "Rất lâu không tới đây, em cứ nghĩ mình

đã quên rồi."

"Quên rồi?" Anh hỏi.

Cô cười lắc đầu, "Không quên. Hơn nữa, còn nhớ rất rõ ràng." Nơi này, là nhà của anh. Cô đã

từng chung sống cùng anh ở chính ngôi nhà này...

Sau đó...Cũng

chính tại nơi này, bị anh nổi giận đuổi ra khỏi nhà. Trái tim cô lúc đó

đã nguội lạnh như tro tàn, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô quay

lại nơi đây.

... ... ... ...

Thi Nam Sênh kéo cô đi vào trong nhà, bật lò sưởi lên.

Hơi ấm lan tỏa bao quanh người cô. Cô chợt có cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

"Không phải anh nói đưa em đi xem phim sao?" Cô cười hỏi.

"Muốn đi xem phim, cũng phải ăn cơm trước chứ." Thi Nam Sênh kéo cô sát lại

người mình, môi dán lên viền tai cô thủ thỉ, “Lâu rồi không được ăn cơm

em nấu, tối nay nấu cho anh ăn, được không?"

Được! Đương nhiên được! Yêu cầu của anh từ trước đến nay cô không có năng lực chối từ.

Hơn nữa...

Lúc này, anh dùng giọng điệu như vậy, cảm giác này...Cô càng không thể nói câu ‘không’ được.

"Có nguyên liệu gì chưa?"

"Đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ở trong bếp." Thật ra...Anh đã chuẩn bị từ

trước rồi. Từ trước đến nay, anh chưa từng vào bếp chuẩn bị bất cứ thứ

gì.

"Vậy giờ em vào nấu ngay đây." Thiên Tình cởi áo khoác ra.

Vừa đi vào trong bếp, cô vừa nói với anh: "Anh ngồi nghỉ ngơi một chút

đi, em nấu nhanh thôi."

"Ừ."

Nhìn bóng lưng của cô, ánh

mắt Thi Nam Sênh như mê đắm. Thật ra...Tối nay cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là, anh đột nhiên muốn nhìn bóng dáng cô vì mình mà bận rộn...

Lần trước được ăn đồ ăn cô nấu đã lâu như vậy rồi, nhưng mùi vị đó vẫn chưa hề tan biến...

... ... ... ...

Thi Nam Sênh không vào bếp giúp cô, mà ngồi xuống ghế sofa, giang rộng hai

tay nheo mắt nhìn tới gian bếp mở ở phía trước. (bếp mở là kiểu nhà bếp

nối liền với phòng khách, kg có ngăn chia ra, hình đăng cuối truyện)

Bóng dáng củ


XtGem Forum catalog