XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329282

Bình chọn: 7.00/10/928 lượt.

ét rống lên của Thi Nam Sênh lập tức khiến Bạch Thiên Thiên sững sờ đứng im tại chỗ, bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho bàng hoàng kinh sợ.

Anh chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt hung tợn như vậy.

***

"Xin lỗi, làm ơn nhường đường! Làm ơn nhường đường!"

Mọi người đều biết xảy ra chuyện, nhà thiết kế đang cố gắng tiếp tục duy trì buổi trình diễn, toàn bộ nhân viên bảo vệ đều đến hỗ trợ mở đường để thuận lợi đưa tổng giám đốc ra ngoài.

Thiên Tình yếu ớt vùi trong lòng anh. Ý thức được có dòng nhiệt nóng đang tuôn ào ào chảy ra giữa hai chân, cả người cô càng thêm lạnh. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô theo bản năng túm chặt phần áo sơ mi trước ngực Thi Nam Sênh, "Anh...cầu xin anh…hãy cứu con...."

Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt tựa như cánh bồ công anh, chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cũng tan biến mất.

Thi Nam Sênh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, cũng chưa từng đau lòng đến thế. Anh siết chặt cánh tay đang bế cô, giống như chỉ cần nới lỏng tay một chút thôi là cô sẽ tan biến đi vậy.

“Em đừng nói nữa. Ráng chịu thêm một chút, sắp tới bệnh viện rồi, bác sĩ nhất định sẽ có cách...."

Thi Nam Sênh chợt nhận ra giọng nói của mình đang run run.

"Đau quá...." Nước mắt liên tục tuôn chảy, “Em không muốn mất con...."

"Không đâu, con nhất định sẽ không mất...." Những lời này anh nói để trấn an cô, đồng thời cũng để trấn an chính mình.

Nhưng....Liệu có trấn an được không?

Suốt đường đi, Thi Nam Sênh lái xe như bay, không biết đã vượt qua bao nhiêu chốt đèn đỏ.

Áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu tươi. Thi Nam Sênh lo lắng nghiêng mắt nhìn sang Thiên Tình.

Sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, nhắm mắt nằm im lìm ở đó.

Tay anh run run đưa sang nắm nhẹ bàn tay cô.

Tay cô lạnh ngắt, càng lúc càng lạnh....Cái lạnh ấy như lan truyền sang thẩm thấu đến tận trong xương anh.

***

"Bác sĩ! Bác sĩ!" Vừa đến bệnh viện, anh điên cuồng gọi lớn.

Tay Thiên Tình vẫn ôm bụng, nhưng lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh.

Bộ váy ‘Thiên Sứ’ trên người đã nhuốm đầy máu tươi, nhìn vô cùng ghê rợn.

Bệnh viện đã nhận được điện thoại từ trước, cho nên đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ.

Bác sĩ, y tá vội vàng đẩy xe ra.

"Thưa anh, mau, mau đặt cô ấy nằm lên!" Bác sĩ hối thúc.

Thi Nam Sênh không dám chậm trễ liền bế cô đặt lên.

Bàn tay vẫn nắm chặt tay Thiên Tình, "Ngoan.... Đừng sợ, đến bệnh viện rồi, đến bệnh viện rồi...." Giọng nói của anh chưa từng dịu dàng như lúc này.

Nhưng....

Thiên Tình vẫn nhắm chặt mắt, không còn hơi sức đáp lại anh nữa.

"Nhanh, đẩy tới phòng phẫu thuật." Bác sĩ hối thúc lần nữa.

Vừa đẩy tới cửa phòng phẫu thuật, Thi Nam Sênh cũng vượt lên trước nói, "Bác sĩ, ông nhất định phải cứu cô ấy! Cứu lấy đứa bé! Không được thiếu một người!" Anh nói mà như rống lên.

"Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức." Bác sĩ vừa mang khẩu trang lên thì giường cũng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Bác sĩ quay đầu lại nhìn Thi Nam Sênh, thấy anh đang định xông vào theo liền ngăn lại, "Mời anh đứng chờ ngoài cửa đợi. Có tin gì chúng tôi sẽ lập tức thông báo."

Thi Nam Sênh đành phải đứng chờ ở bên ngoài.

***

Chiếc đèn có dòng chữ đang phẫu thuật lóe sáng.

Thi Nam Sênh tựa người lên bức tường lạnh lẽo, sắc mặt xám xịt đến không còn chút máu. Anh vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay, qua rất lâu vẫn không ngẩng lên.

Anh chưa từng có cảm giác khó chịu như bây giờ.

Màu máu đỏ tươi trên người Thiên Tình cùng với dáng vẻ đau đớn của cô giống như từng nhát đao chém lên người anh vậy.

"Thiên Tình.... Thiên Tình...." Là Cảnh Vãn Tình đang hốt hoảng chạy tới, sau khi nhận được điện thoại của anh, chị xém chút nữa đã ngất xỉu. Gần như là tập tức hối hả chạy tới đây, vừa nhìn thấy Thi Nam Sênh hốc mắt liền đỏ lên.

Không nói một lời nào chị đã nhào tới, túm lấy cổ áo của Thi Nam Sênh, giáng mạnh cho anh một bạt tai.

Thi Nam Sênh bị đánh sững người.

"Các người nói sẽ chăm sóc em gái tôi là như thế này sao? Các người ức hiếp nó! Ngược đãi nó! Các người nghĩ rằng chúng tôi nghèo hèn cho nên muốn làm gì thì làm, đúng không?" Chị nghẹn ngào khóc lớn lên, đánh đấm Thi Nam Sênh túi bụi.

Thi Nam Sênh vẫn đứng im bất động, không ngăn chị lại mà chỉ đứng đó để mặc chị đánh, để mặc chị phát tiết.

Bị chị đánh rất đau nhưng….Anh vẫn không hề kêu la tiếng nào.

**

Không biết đánh bao lâu, rốt cuộc Vãn Tình cũng khóc đến mệt, trượt dọc theo vách tường ngồi xuống, khuôn mặt đẫm nước mắt chôn giữa hai gối.

"Đã nói là.... Không đáng. Sinh con cho một người đàn ông không hề yêu mình, còn bị đối xử như thế này.... Con bé ngốc...." Chị không nhịn được lẩm nhẩm tự nói, thay em gái giải tỏa uất ức.

Thi Nam Sênh vẫn chẳng mở miệng giải thích lấy một câu, đi tới ghế nghỉ trong hành lang ngồi xuống.

Lối đi hành lang lại truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.

"A Sênh!" Là Bạch Thiên Thiên.

Cô ta ngụy trang rất khéo, đội mũ vành rộng, mắt kính cực lớn che già nửa gương mặt, trên người mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ.

Cô chạy thẳng tới chỗ Thi Nam Sênh, không hề nhìn thấy Cảnh Vãn Tình đang ngồi ở đó.

"A Sênh, Thiên Tình thế nào r