
. ?" Cô nhìn thẳng vào mắt của hắn, mặc dù cô giọng điệu của cô rất chua ngoa, nhưng cô cũng rất muốn biết rõ về hắn .
Rất vinh dự khi được người đàn ông đẹp trai này làm người yêu của mình, trong lòng cô tham lam muốn ghi nhớ cùng khắc sâu hình ảnh này cùng những chi tiết khác trong lòng, để ngày sau rãnh rỗi thì nhớ lại cho đỡ buốn mà cũng không phải tốn kém tiền bạc.
"Cô cần tình nhân. . . . . ." Ai . . . . Mặc dù hắn "Đi làm thêm" đã hơn ba năm rồi, nhưng loại lời nói mập mờ không uyển chuyển này, hắn lại không thể hỏi, bởi vì công ty "Món quà đặc biệt ngày Valentine" của bọn họ cũng chỉ là mang tính nghiệp vụ.
Chẳng biết tại sao, Uông Bội Nhu hiểu rõ biểu hiện lúng túng của hắn.
"A . . . ." Mặc dù cô cũng đang đỏ mặt, nhưng cũng dũng cảm nói ra lời trong lòng "Tôi muốn người yêu chính là bao gồm tất mọi thứ." Vậy. . . . . . Chính là nghĩa đen mà hắn muốn nói!
"Tôi hiểu rồi."
"Vậy thì chủ nhật nhé." Nàng xấu hổ đi ra.
Chỉ còn lại một mình Triển Dục Quảng đứng đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn không thể đoán ra lý do chính của cô.
Chỉ là muốn thuê người yêu trong ngày lễ tình nhân sao?
Uông Bội Nhu cũng không có trực tiếp về nhà, mà đi mua sắm.
Dù sao, vừa rồi cô cũng đã được giảm giá và ưu đãi một cách đáng kể, cho nên bây giờ cô sẽ đối xử với bản thân mình khá hơn một chút.
"Trong ngày lễ tình nhân đầu tiên của mình, phải đi mua một bộ nội y thật đẹp và mới ?"
Nghĩ như vậy, cô liền qua quầy hàng chuyên kinh doanh nội y đang “giảm giá”, để chiến đấu với một nhóm phụ nữ cũng đang lựa.
Sau khi vất vả chiến đấu, cô cầm chiến lợi phẩm của mình trên tay, đi ra từ quầy thanh toán tiền, Uông Bội Nhu chợt nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn.
"Nếu như ngủ. . . . . . Thì phải chuẩn bị áo ngủ khiêu gợi?" Cho nên, cô lập tức chui vào một cửa hàng chuyên bán đồ ngủ cũng đang ‘đại hạ giá’.
Rốt cuộc cô cũng mua đầy đủ đồ dùng cho bàn thân mình, sau đó lại gấp gáp vọt vào một nhà sách lớn.
"Lần đầu tiên của tôi nhất định phải để lại một kỉ niệm thật tốt."
Cô tự nói với mình như vậy, cho nên cô mua ngay một cuốn sổ tay thật mỏng cùng một cây bút bi.
"Bây giờ chỉ còn đi siêu thị mua sắm nữa thôi."
Nàng muốn đem toàn bộ mọi chuyện đều xử lý ổn thoải trong buổi tối hôm nay, cô tỉ mỉ tính toán "Tổng cộng là 24 giờ, vậy thì phải chuẩn bị hai bữa ăn sáng, một bữa trưa và một bữa tối mới đủ."
Sau khi đã vội vàng đi siêu thị chọn lựa hàng hóa xong, Uông Bội Nhu tay xách nách mang, cầm gói to gói nhỏ trở về căn phòng thuê của mình.
"Hai . . . . Căn nhà trống trơn, tôi đã trở về rồi" Cô tiện tay để quần áo xuống, đem toàn bộ thức ăn nhét hết vào cái tủ lạnh bé nhỏ. "Có ai nhớ tôi không?" ( Tội nghiệp chị này quá, sống một mình thật buồn )
Đương nhiên, trả lời cô chỉ có một căn phòng vắng lạnh.
Bình thường, cô sẽ phải đối mặt với cảnh u buồn như mùa thu thay lá, nhưng hôm nay cô lại hào hứng lớn tiếng nói với chính bản thân mình "Ngày mốt sẽ có người ở cùng với mình cả ngày rồi!"
Trong lòng cảm thấy vui vẻ tràn lan không đếm được. . . . . .
Sau đó Uông Bội Nhu thả mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ, lấy ra cuốn sổ tay cùng viết bi, bắt đầu ghi chép trạng thái tâm tình của mình.
“Chủ nhật, ngày x tháng x năm x , tối hôm nay thật mới mẻ!
Thậm chí còn rất may mắn được ưu đãi kiếm được một người bạn trai giá cực rẻ để làm bạn, khiến cho tôi mong chờ cùng ngóng trông.
Ngày mai, tôi sẽ từ giã hai từ ‘con gái’, để trở thành ‘đàn bà’, sẽ là một kỉ niệm đẹp đối với tôi!
Bởi vậy, Bội Nhu hết lòng lập ra một kế hoạch, để mãi mãi nhớ đến ngày kỉ niệm sau cuối khi còn là ‘con gái’.
Vì vậy trước ngày lễ tình nhân một ngày, cô dành thời gian ở nhà để chụp ảnh chính bản thân mình, ở mỗi góc độ khác nhau đều tạo một kiểu dáng khác nhau bao gồm dịu dàng, khôi hài, khoa trương, cũng động tác nhàm chán, để làm kỉ niệm sau này lấy ra để thưởng thức bộ dáng thiếu nữ ngây thơ của mình.
"Ai . . . . Nếu như có máy chụp hình thì tốt rồi, như vậy sẽ chụp được những tư thế thuần khiết nhất của mình để thế làm kỉ niệm . . . . . ." Cô mới nghĩ như vậy thôi, một ý niệm khác đã hình thành trong đầu cô rồi. Dục Quảng đúng hẹn lái xe tới đến nhà của Uông Bội Nhu, rõ ràng hắn đã xuất phát sớm hơn dự định, nhưng bởi vì khó kiếm được một chỗ đậu xe, nên đành trễ hẹn ba phút.
"Kinh kong . . . . ."
Uông Bội Nhu vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền cửa mở ra, đủ cho thấy cô đã chờ hắn từ rất lâu.
"Anh đến trễ!" Vừa trông thấy Triển Dục Quảng, cô không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng oán trách "Anh thiếu tôi ba phút đó!"
Nhưng tại sao lại tính toán mấy giây kia với hắn đây, hắn đẹp trai nên có giá hơn chứ?
Hôm nay hắn mặc một bộ vest hàng hiệu, khiến cho cả người hắn tỏa ra khí chất quý phái, làm cho cô không thể rời mắt được.
Đây . . . . . . Người đàn ông này có phải có quá nhiều sức hấp dẫn quá hay không đây? Thật phi đạo đức !
"Tôi sẽ đền bù." Triển Dục Quảng mỉm cười, hai tay để sau lưng.
"Bội Nhu!" hắn dùng giọng ấm