
với anh so với anh điều tra cũng không khác
nhau mấy.
Không sai, lúc đầu khi cùng Ly Ly ở một chỗ, anh vẫn không thể buông tha Kiều
Vi, cho nên đó là lí do khiến cho anh phải thuê người để tìm tung tích của Kiều
Vi. Anh tin một người như cô lại có thể biến mất một cách vô căn cứ như thế.
Cho đến khi, anh nhận được tin tức, Kiều Vi cư nhiên lại cùng một hoạ sĩ Ngô
Hữu Bình sang nước Pháp, nguyên nhân là vì bức tranh được giải thưởng lớn.
Ngay từ lúc Mộ Bạch đến gần bức hoạ kia, Kiều Vi giống như một bông hoa sen mới
nở, trong đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn về phía trước, vậy thì đối mặt với cô
ấy, đương nhiên chỉ có thể là hoạ sĩ đang vẽ bức tranh đó thôi. Song, anh đem
các mấu chốt gắn lại với nhau, có thể đoán ra đại khái. Anh cũng nghĩ rằng, Ly
Ly gạt anh khi nói cô ấy khiến cho Kiều Vi phải chạy trốn, có lẽ vì cô ấy yêu
mình? Không nghĩ tới lại... đúng là người phụ nữ ngu ngốc!
Mộ Bạch hít vài hơi, thật ra đối với Kiều Vi anh có một chút hổ thẹn. Đêm đầu
tiên cùng Ly Ly ở chung, anh mới biết vụng trộm ý vị như thế nào.
Anh đã phản bội Kiều Vi! Vô luận là thân thể ngay trong lòng, Ly Ly đã lẳng
lặng mà tiến vào. Cho dù anh không thừa nhận nhưng cũng không thể chối cãi. Cho
nên dù Kiều Vi có phản bội mình, anh cũng không có oán trách.
Nếu đã yêu như thế, sẽ khiến cho mọi chuyện cũ sẽ tan thành mây khói.
“Thật ra, Ly Ly chỉ nói với anh rằng cô ấy yêu anh, cho nên khi em chạy đi...
Cô ấy a, thật sự so với em cũng không thông minh lắm đâu.”
A! Kiều Vi đã hiểu, Mộ Bạch đây rõ ràng là nói cô ngu dốt! Kiều Vi hừ lạnh,
xoay chuyển tâm tình, lạnh lùng liếc nhìn Mộ Bạch:
“Anh với Ly Ly... Cô ấy, hai người...”
Mộ Bạch không nói gì, bất
thình thình vươn tay xoa đầu cô, nếu như bọn họ vẫn yêu nhau giống như trước
đây thì động tác này ôn nhu cũng không có gì cả.
Kiều Vi nghiêm mặt, chống lại ánh mắt của Mộ Bạch, anh nói: “Nếu như kế hoạch
của anh vẫn tiến hành theo dự định, tháng sau anh sẽ tổ chức đám cưới, nếu như
em có thể tham dự, Ly Ly nhất định sẽ vui vẻ.”
Một màn này khiến cho Kiều Vi nhớ lại một chuyện, trước đây, Mộ Bạch cũng chính
là ôn nhu như thế, cũng nhìn cô như vậy, nhưng mà sự ôn như này không giống như
lúc trước, ánh mắt kia đã nói rõ, anh đã yêu người khác.
Gió đã thôi lạnh, cảnh còn người mất.
Kiều Vi đứng lên, mỉm cười có chút tái nhợt:
“Mộ Bạch, đối với anh, em thực sự rất xin lỗi, và tất nhiên là cảm ơn anh!
Nhiều năm qua anh đã rất chiếu cố cho em, thật xin lỗi vì đã phụ lại tình cảm
mà anh dành cho em... Hoàn hảo, anh bây giờ có Ly Ly, em cũng có thể yên tâm mà
rời khỏi. Hai người mời em, tất nhiên em sẽ tham dự! Mới vừa rồi, em nhìn thấy
Ly Ly chạy ra, chắc là hiểu lầm điều gì! Anh mau đi tìm cô ấy giải thích rõ
ràng, em đi về trước.”
Cô nói xong, vừa quay người lại bị Mộ Bạch nắm giữ, cô kinh ngạc quay lại,
không hiểu nhìn anh.
“Lúc nãy, ở buổi đấu giá, anh mua bức họa kia năm trăm vạn, anh sẽ thực
hiện...”
Kiều Vi thấy Mộ Bạch nói vậy cũng không có từ chối, cô hiểu rõ năm trăm vạn đó
đối với Hữu Bình có tầm quan trọng như thế nào: “Vậy em sẽ nói Hữu Bình đem bức
tranh kia mang đến công ty cho anh”
“Không cần, bức họa kia anh tặng lại cho em, coi như là quà chúc mừng đám cưới
anh tặng hai người.”
Kiều Vi giật mình nhìn anh, khó tin mà nói một câu: “Mộ Bạch, em thấy anh bây
giờ thay đổi rất nhiều nha...”
“A! Thay đổi ở chỗ nào?” Mộ Bạch mỉm cười.
“Anh cười, không, không chỉ cười, anh mặc dù vẫn là Mộ Bạch nhưng so với trước
đây giống như lột xác hoàn toàn, không giống như trước nữa.”
Mộ Bạch đưa tấm chi phiếu cho Kiều Vi, khẳng định mà trả lời: “Đó là vì Ly Ly.”
Khi nghe Mộ Bạch nói vậy, Kiều Vi ngơ ngẩn một lúc, cô suy nghĩ về rất nhiều
chuyện trong quá khứ.
Cô không nghĩ rằng tình cảm năm năm của cô và Mộ Bạch lại không bằng ba tháng
của Ly ly và Mộ Bạch, có lẽ người phụ nữ mà Mộ Bạch yêu là Ly Ly.
Mà chính cô là cô bé lọ lem, lại bị chôn vùi trong hạnh phúc, trở thành nữ nhân
vật phụ. Cho nên đối với Ly Ly và Mộ Bạch, cô thật tâm chúc phúc cho họ.
Bên kia, Tân Lương hướng phía Ly Ly đuổi theo, ai ngờ anh chạy quanh một vòng ở
tầng một cũng không tìm thấy cô.
Anh bình tĩnh suy nghĩ, Ly Ly mặc lễ phục lại đi giày cao gót, không có lí nào
lại chạy nhanh như vậy. Nếu không chạy ra hội trường, như vậy chính là...
Anh nhìn lên phía tầng năm, nếu như anh đóan không sai, có lẽ Ly Ly đang ở trên
sân thượng. Tân Lương lại một phen chạy lên sân thượng, quả nhiên nhìn thấy Ly
Ly cởi giày cao gót, đứng trên đỉnh lang cang sân thượng.
Cô đưa lưng về phía anh, gió lạnh thổi qua làm rối tung tóc của cô, mái tóc đen
nhánh hoà vào trong bóng đêm, cáy váy lễ phục màu đỏ bay phấp phới trong gió.
Tân Lương liền cả kinh, vội vàng hô: “Ly Ly, không cần! Không nên làm những
chuyện điên rồ!”
Ly Ly giống như là không nghe thấy, chỉ ngơ nhác đứng ở đó, nhìn xuống nơi nào
đó, không biết suy nghĩ cái gì?
Tân Lương vừa vội vừa hoảng, liên tục khuyên nhủ: “Một người đàn ông thôi mà,
cũng không có gì lớn! Cho dù không có Mộ Bạch, trái đất vẫn