
Đình đi bên cạnh Mạnh Dật, đầu đầy mờ mịt hỏi.
“ Vẫn không hiểu?” Mạnh Dật ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Y Đình, cười cô, trong lòng lại chờ mong chuyện sắp xảy ra.
“ Chẳng lẽ…….” Nụ cười trên khóe môi Mạnh Dật làm Y Đình tựa hồ có chút hiểu.
“Không sai! Tâm Xuyên là em gái của anh, em gái cùng cha khác mẹ.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“ Mẹ, Triệu thúc thúc……..” Vừa vào đến hậu viện, Hạ Tâm Xuyên ngoài ý muốn nhìn thấy người thân không nên xuất hiện ở đây.
“Tâm Xuyên, con đã đến.” Lý Mộng Tâm vui vẻ vẫy tay với tâm Xuyên, ý bảo cô qua đó.
Đang lúc Hạ Tâm Xuyên đến đó, hai người đưa lưng về phía cô mà ngồi cũng đứng lên, mà người đàn ông kia đúng là……..
Cha!
Nhìn thấy cha mình, trong lòng Hạ Tâm Xuyên có đủ loại tư vị, không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể đứng tại chỗ, chăm chú nhìn mái tóc đã thoáng bạc trước mắt, đó là người cha vừa quen thuộc vừa xa lạ của cô.
“ Tâm Xuyên, đó là cha, em quên rồi sao?”
Mạnh Dật đi đến bên người Tâm Xuyên, trong lòng vui mừng nhưng lại không khỏi lo lắng, hỏi : “ Chẳng lẽ em còn hận cha sao?”
Hạ Tâm Xuyên quay đầu, nhìn Mạnh Dật, lại nhìn Hạ Tuyền Lãng đang đợi cô
gọi một tiếng cha, lúc này rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, người cha mà cô yêu nhất cũng không rời khỏi cô, mà là đổi loại cách thức để yêu cô, để
thương cô.
Không bao giờ thiếu quà sinh nhật của cô, trên tường
từng tấm ảnh là quá trình cô trưởng thành, cùng với Mạnh Dật- người luôn chiếu cố cô……là anh trai cô…..
“ Em…..” Lúc này, Tâm Xuyên muốn
nói gì đó, nhưng yết hầu lại giống như có gì đó nghẹn ngào, làm cô nói
không ra lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, mặc cho nước mắt không
ngừng chảy xuống.
“ Tâm Xuyên, con, cái đứa nhỏ này sao lại như
vậy? Còn nghi ngờ ban đầu vì sao cha con lại rời đi sao? Cha con cũng là bất đắc dĩ……..”
“Mộng Tâm, đừng bức con, toàn bộ đều là do anh
không tốt, không thể trách Tâm Xuyên,.....” Hạ Tuyền Lãng ngăn Lý Mộng
Tâm đang quở trách Tâm Xuyên.
Đây là đứa con gái ông yêu thương
nhất, dù ông có nói thật nhiều lời xin lỗi, nó cũng không tha thứ cho
ông, ông hiểu rõ, nhưng Hạ Tuyền Lãng vẫn mang theo tâm tình thất vọng
mà xoay người nghĩ muốn rời đi, ông biết mình ở trong này càng làm Tâm
Xuyên không thoải mái, ông rời đi, đối với nó mà nói sẽ tốt hơn.
Ngay tại lúc Hạ Tuyền Lãng muốn rời đi, Hạ Tâm Xuyên kích động chạy tới, gắt gao ôm phía sau ông, miệng không ngừng la hét “ Cha…..Cha…… Không cần
rời khỏi con…….”
Khi ông xoay người lại, Tâm Xuyên giống như nhìn thấy được cảnh tám tuổi năm ấy khi Hạ Tuyền Lãng chuẩn bị rời đi.
“ Tâm Xuyên của cha, cha thực xin lỗi con, cha thực xin lỗi con…..”
Lý Mộng Tâm rúc vào trong lòng Triệu Kiến Tân, không ngừng lau nước mắt, miệng không ngừng nói “ Thật tốt quá, tốt quá……”
Mà Mạnh Dật \lại phụ trách trấn an hai người phụ nữ nhiều nước mắt này,
một là lão bà tương lai của anh- Y Đình, một người khác là mẹ anh.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Lúc đến Singapore công tác, Hạ Tâm Xuyên không thể không đem đứa con mình
mới sinh hơn ba tháng của cô nhờ một đôi vợ chồng già chăm sóc.
Thời điểm biết đôi vợ chồng già này, thật đúng là trùng hợp!
Ngày đó, Hạ Tâm Xuyên gắng gượng hơn chín tháng mang thai, đi tới nơi lần đầu tiên cô gặp mặt Khải Nhĩ.
Ngay tại lúc cô đang chìm đắm trong hồi ức đau khổ đó, có lẽ bởi vì quá mức
kích động cho nên động thai, làm cho đứa con trong bụng cô muốn nhìn
thấy thế giới này sớm hơn.
May mà có đôi vợ chồng già này đi qua, ông cụ giúp cô gọi xe cứu thương, mà bà cụ thì một bên an ủi cô, động viên cô cố lên.
Sau khi nhờ bọn họ giúp đỡ gọi xe cấp cứu kịp thời, cô mới có thể thuận lợi sinh ra tiểu Khải Nhĩ.
Ông cụ cùng bà cụ phi thường thích tiểu Khải Nhĩ, chăm sóc nó như chính chắt của mình, đối với cô lại càng thêm che chở.
Thậm chí sau khi cô xuất viện, bọn họ vẫn kiên trì muốn Tâm Xuyên thường xuyên mang tiểu Khải Nhĩ đến thăm bọn họ.
Vốn Tâm Xuyên đã sớm đem tiểu Khải Nhĩ về, chỉ là không nghĩ tới Khải Nhĩ
đột nhiên xuất hiện, cùng với việc nhận người cha lâu ngày xa cách, hết
việc này đến việc khác xảy ra, mới khiến cô kéo dài cho đến hiện tại.
Nhấn chuông cửa rất lâu, nhưng vẫn không có người ra, lúc này Hạ Tâm Xuyên mới trở lại xe, nói:
“ Anh trai, Nghiêm gia gia(ông nội) cùng Nghiêm nãi nãi (bà nội), có thể
đã mang tiểu Khải Nhĩ đi tản bộ, chúng ta ở trong xe chờ một chút.”
“ Một tiếng “ anh trai” mà làm anh chờ thật lâu a!” Mạnh Dật….. Không!
Phải gọi là Hạ Dật, nghe thấy tiếng xưng hô này của Tâm Xuyên, trong
lòng rột cuộc cũng cảm thấy an ủi.
“ Anh trai…..” Tâm tình Hạ Tâm Xuyên hơi chút bình phục, nghe được Hạ Dật nói, lại không khỏi cảm động.
“ Ài….. Ai kêu anh có một em gái ngốc như em, ám chỉ nhiều như vậy, vẫn
phản ứng không kịp.” Hạ Dật sợ nhất cảnh khóc sướt mướt, vội vàng chuyển đề tài ( Ngư: =.=!)
“ Vậy tại anh ám chỉ quá ngắn, mới làm cho
người ta phản ưng không kịp.” Hạ Tâm Xuyên cũng không cam lòng mà phản
bác lại, ánh mắt trêu đùa của Hạ Dật cùng vẻ mặt bướng bỉnh của Hạ Tâm
Xuyên giao nhau giữa kh