
bảo bảo của tôi thì anh có biết không, cô ta, người hại chết
bảo bảo của tôi cũng chính là Hứa Mộng Phỉ, cô ta tự mình cầm ống tiêm
chứa thuốc phá thai tiêm vào trong cơ thể tôi, hại chết bảo bảo của tôi, lúc ấy anh không có ở đó, vậy anh là đồng loã với cô ta có đúng hay
không, đứa bé là của chúng ta, anh làm thế nào có thể nhẫn tâm hại chết
bảo bảo?"
Thiển Hạ không cho anh đụng chạm đến mình, không
cần anh tới đỡ mình, cô cứ kiên cường đứng ở nơi đó, cô hỏi anh bởi cô
rất muốn biết câu trả lời của anh.
"Không phải, mảnh khăn
tay anh không biết, chuyện của đứa bé cũng không có khả năng có quan hệ
với Mộng Phỉ, lúc ấy cô ấy, lúc ấy chúng ta ở đây, anh và cô ấy, Thiển
Hạ, em hãy tin tưởng anh, có phải có người ở trước mặt em nói bậy về
Mộng Phỉ phải không, Thiển Hạ, em?"
Tần Trác Luân không tin
lời Thiển Hạ nói, ngày đó anh còn đến cứu Hứa Mộng Phỉ, vậy thì Mộng Phỉ làm sao có thể phân thân đến bệnh viện hại chết bảo bảo trong bụng của
Thiển Hạ.
Nhưng đứa bé kia cũng là của anh mà.
"A, tôi biết rõ, đừng nói nữa, anh cũng đừng tới đây, tôi đều đã rõ ràng,
trong lòng anh chọn tin tưởng cô ta, thích cô ta, mà tôi, cái gì cũng
không phải, cái gì cũng không có, chúng ta triệt để kết thúc rồi."
Thiển Hạ tùy ý để nước mắt không ngừng rơi xuống, cô không muốn nói nhiều
nữa, ánh mắt của cô cũng lộ ra tầng tầng tổn thương rất đau đớn, tạm
biệt, Tần Trác Luân, tạm biệt, cứ coi như cho tới bây giờ chúng ta cũng
chưa từng gặp nhau đi..... Năm năm sau...
Năm năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn..
Nhất là với một người phụ nữ mà nói, thời gian năm năm càng khiến cho họ
càng trưởng thành và càng trở nên xinh đẹp đằm thắm hơn.
Tô
Thiển Hạ, từ một cô thiếu nữ mười tám tuổi trở thành một người phụ nữ
thành thục hai mươi ba tuổi, bên người còn có một bé con trai bốn tuổi.
Tô Nghị Phi, đây là tên cô đặt cho con trai mình.
Sáng sớm, bảy giờ ba mươi chín phút
Trong phòng bày rất nhiều đồng hồ báo thức, trên tủ đầu giường, trên bệ cửa sổ, trên bàn...
Lúc này tất cả đồng hồ báo thức đều đồng loạt vang lên một hồi thật lâu
nhưng mà người phụ nữ đang nằm ngủ trên giường lại vẫn không chịu tỉnh
lại, dường như cô đang ngủ rất say, tựa hồ mấy tiếng chuông báo thức của những cái đồng hồ báo thức này đều giống như là bài hát ru con ngủ vậy.
"Mẹ, mẹ, mẹ mau rời giường, không phải mẹ nói hôm nay muốn dẫn Phi Phi đến nhà trẻ báo danh sao, mẹ, mau rời giường a."
Một bé trai bốn tuổi, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người tuy còn nhỏ
nhưng bộ dáng phấn điêu ngọc trác, mày kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
trẻo mềm mại cộng với mái tóc đen ngắn ngủn trông rất đáng yêu, bé trai
đang mặc bộ quần áo mẹ mới mua cho mình, là áo sơmi ngắn tay phối với
quần ngắn kèm dây thắt lưng rất gọn gàng, chân đi giày đen và bít tất
cùng màu, mà chính bé cũng đã đánh răng và thay quần áo xong tươm tất
rồi. Cả cặp sách cũng đều đã chuẩn bị tốt, bé mang theo tâm tình đầy chờ mong mẹ rời giường dẫn bé đi học, vậy mà mẹ cậu vẫn còn đang ngủ, kể cả có nhiều tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu như vậy mà mẹ vẫn không tỉnh lại.
Phi Phi leo lên giường, đến gần kề sát lỗ tai kêu mẹ cậu rời giường.
Chiêu này nhất định cũng không có tác dụng.
Vì thế Phi Phi ngồi ở trên giường, nhớ lại chiêu cũ, ánh mắt đen nhỏ xíu
nhanh như chớp xoay chuyển một vòng, híp híp mắt, ngón trỏ tay phải ở
trong không trung vẽ một vòng tròn, có rồi, có biện pháp rồi.
"Mẹ, con trai Phi Phi của mẹ đúng là có biến thì chuyển a, mẹ không đứng
dậy, cũng đừng trách Phi Phi con sử dụng tuyệt chiêu này a."
Phi Phi nhanh nhẹn bò xuống giường, xuyên qua phòng khách chạy vào phòng
bếp, sau đó từ trong phòng bếp lấy ra một cái xẻng và một cái chảo mà mẹ cậu hay xào rau đi vào.
Một đứa bé bốn tuổi cầm một cái
xẻng và một cái chảo dùng để xào rau thì đúng là có phần hơi quá sức,
thế nhưng cậu bé vẫn cầm đi vào phòng ngủ của mẹ, đi đến trước giường,
trên khuôn mặt tuấn tú cái miệng nhỏ nhắn có chút cong cong, hình như là nụ cười rất giảo hoạt nha, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có nụ cười giảo
hoạt như vậy thì không biết nếu như Tô Thiển Hạ biết thì sẽ nghĩ như thế nào đây?
"Mẹ rời giường mau, rời giường mau."
Phi Phi cầm chảo để xuống đất, sau đó cầm cái xẻng ngồi chồm hổm trên mặt
đất gõ ầm ầm, cậu bé đúng là muốn sử dụng hết khí lực mà gõ gõ.
"Sét đánh sao, sét đánh sao, dọn quần áo, mau dọn quần áo...."
Thiển Hạ bị ép từ trong mộng tỉnh lại, cô lập tức vén chăn lên đi xuống
giường, người còn chưa có thanh tỉnh hoàn toàn mà đã đi về hướng ban
công thu dọn quần áo rồi.
"Mẹ, trời không có mưa, là con a,
mẹ thức dậy chưa? Thức dậy thì đi đánh răng rửa mặt, con đã giúp mẹ lấy
sẵn kem đánh răng và chuẩn bị tốt nước rửa mặt với khăn mặt nữa."
Tô Nghị Phi thấy chiêu này dùng được thì vội vàng chạy về phía mẹ, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm tay mẹ đi tới phòng tắm, để cho mẹ rửa mặt đánh
răng, còn có ăn bữa sáng.
"Phi Phi? Mới vừa rồi không phải
là sét đánh sao? Như thế nào lại không cần thu dọn quần áo, kỳ quái, ở
bên ngoài rõ ràng là trời