Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323501

Bình chọn: 9.00/10/350 lượt.

xanh mây trắng, cũng không có dấu hiệu sét

đánh trời mưa, vừa mới rồi là do con giở trò quỷ? Tên tiểu quỷ này, cả

mẹ cũng dám lừa gạt, có phải muốn tìm đánh hay không?"

Tô Thiển Hạ giả vờ giơ tay, đồng thời chống nạnh, làm ra một bộ dáng hung hăng muốn hù dọa con trai của cô.

"Mẹ, là do mẹ không đúng, làm sai chuyện cũng là mẹ nha, mẹ đã đáp ứng

chuyện hôm nay đưa con đến nhà trẻ báo danh, nhưng hiện tại cũng đã hơn

tám giờ mà mẹ vẫn như một chú heo mập, cả ngày chỉ muốn đi ngủ."

Tô Nghị Phi vừa nói vừa làm ra dáng ngủ hơi quái gở như heo mập với mẹ,

sau đó vặn mông xoay đít nhỏ chạy tới bàn ăn bên cạnh ngồi chờ mẹ cùng

nhau ăn bữa sáng, bữa sáng là do cậu làm nha, mẹ làm bữa sáng là cái gì

a?

"Con, thôi, với tiểu hài tử như con thì so đo cái gì,

khởi hành thì khởi hành, chính xác là cũng không còn sớm nữa, con trai,

hôm nay con làm món gì ăn sáng?"

Tô Thiển Hạ đi vào phòng tắm, vừa đi vừa hỏi con trai.

"Mẹ đợi liền biết, hiện tại phải giữ bí mật."

Tô Nghị Phi lại còn nói giữ bí mật với mẹ Tô Thiển Hạ của cậu nha.

*

Một buổi sáng rất nhanh liền qua đi.

Tô Thiển Hạ cũng mang theo con trai Phi Phi đến trường làm thủ tục nhập

học, mà hiện tại con trai cô cũng là bạn nhỏ nhất trong lớp sơ cấp ở nhà trẻ rồi.

"Mẹ, chúng ta đi mua đồ ăn, tủ lạnh trong nhà hiện chỉ còn một quả trứng gà, hai quả táo và một bình sữa thôi."

Trong nhà Tô Thiển Hạ thì Tô Nghị Phi bốn tuổi nghiễm nhiên giống như một

người quản gia, lại còn kiêm luôn chức đầu bếp, bắt đầu từ nửa năm trước thì Tô Nghị Phi đã thông thạo việc xuống bếp rồi.

Mà Tô Thiển Hạ khi đó cũng liền không muốn xuống bếp nấu cơm nữa.

Mới đầu cô còn đặc biệt lo lắng con trai không quen có thể bị nồi chảo dầu

mỡ làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn hay không, kết quả cô lại phát hiện

chính mình đã sai lầm rồi, đứa nhỏ này tuy là tiểu quỷ nhưng trù nghệ so với cô lại tốt hơn, đây thật sự là không có thiên lý mà, con trai cũng

là do cô sinh sao?

Đáp án là không thể nghi ngờ, con trai

đích thực là do cô vất vả mang thai chín tháng mười ngày, còn phải trải

qua hai ngày ba đêm thống khổ đau bụng mới sinh hạ ra, mà thống khổ là

đáng, con trai từ nhỏ đã nhu thuận thông minh hiểu chuyện, trưởng thành

sớm, bốn tuổi nha, đứa bé mới bốn tuổi kém ba tháng đã giống như một

người sớm trưởng thành rồi...

Cô đoán tâm trí con trai phỏng chừng giống như thiếu niên thành thục mười ba mười bốn tuổi đi.

Cô rất tò mò, con trai cô thông minh như vậy, rốt cuộc là giống ai?

Giống chính mình sao, ngũ quan không giống, quả thực là cùng một khuôn mẫu in ra với Tần Trác Luân, làm hại cô mỗi lần nhìn thấy con trai thật giống

như nhìn thấy Tần Trác Luân khi còn nhỏ, vừa mới bắt đầu còn chưa quen

lắm nhưng hiện tại mỗi ngày nhìn thấy con trai cũng thành quen, đúng là

mỗi lần cô đều đối xử với con trai không được hoà nhã lắm, sở dĩ cô mặc

kệ việc quản lý quán bar của mình, cũng không cùng các chị em bạn tốt

liên hệ, đi tới trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc này an tâm làm một lão sư dạy vũ đạo trong một trường tiểu học duy nhất trong trấn, đây đều là do Tần Trác Luân ban tặng.

Mà người đàn ông kia cũng thật là một người lòng lang dạ sói.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt con trai giống như phiên bản thu nhỏ của Tần

Trác Luân thì cô liền nghĩ muốn đánh cho anh một trận, nhưng mà lý trí

của cô vẫn cho cô biết rõ ràng tiểu gia hoả trước mắt này là con trai

của cô, dù cô muốn đánh muốn trút giận cũng chỉ có thể tìm người đã

khiến cô khổ sở kia mà không phải là con trai.

Bởi vậy mỗi lần cô đều chỉ có thể phát giận với chính mình.

"Mẹ, mẹ, mẹ đang nói chuyện với con nha, mẹ thế nào lại ngẩn người nha,

chúng ta đang ở trên đường lớn a..., mẹ ở trên đường lớn ngẩn người là

không tốt, chẳng lẽ mẹ đã đến thời kì mãn kinh sao? Không được, về nhà

Phi Phi muốn lên mạng điều tra thêm tư liệu tới giúp mẹ trị liệu tật xấu hay ngẩn người này nha."

Tô Nghị Phi phát hiện mẹ nhìn mặt

mình ngẩn người, không biết trong đầu mẹ đang suy nghĩ gì, nhưng cậu rất lo lắng cho mẹ nha.

Cậu nắm chặt tay mẹ, hi vọng gọi lại lực chú ý của mẹ.

"A..., tủ lạnh không còn sao, tên tiểu quỷ này, còn nói mẹ nói bậy, tin mẹ một cước đá bay con đến chân trời không?"

Tô Thiển Hạ bị con trai gọi tâm thần trở về, cô tức giận phồng má, nhẹ

nhàng gõ gõ đầu con trai, tên tiểu quỷ này luôn trêu chọc cô phát giận,

hiện tại mới bốn tuổi a, cũng đã khiến cho cô phát giận, vậy về sau

trưởng thành còn hơn rồi.

"Mẹ, mẹ mới hai mươi ba tuổi a..., nếu dễ dàng phát giận như vậy thì cũng không tốt nha, cẩn thận trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn, con đây liền có một người mẹ xấu xí, Phi Phi

không thích mẹ biến dạng, mẹ cười rộ lên là đẹp nhất, là mỹ nhân xinh

đẹp nhất trên đời này a."

Tô Nghị Phi đương nhiên biết nếu

làm mẹ tức giận thì khẳng định mông nhỏ của cậu sẽ bị đánh, cậu mới

không cho mẹ cơ hội đánh mông nhỏ của cậu đâu, trên mặt cậu tràn ra một

vẻ mặt rất hồn nhiên ngây thơ, lại còn kèm theo một nụ cười sùng bái vô

hại nhất, nói xong đạo lý lớn với mẹ, vẫn còn không quên khen tặng mẹ là mỹ nhân đẹp nhấ