
kia đó.”
Anh cười: “Thế thì là điểm cộng hay điểm trừ đây?”
Tôi ngạc nhiên một lúc mới hiểu ra ý của anh, nhất thời túng quẫn. “Cái gì cộng cái gì trừ chứ. Em học toán không giỏi. . .”
Không đợi anh nói thêm, tôi lung tung nhét một cái hộp vào tay anh: “Cho anh đóm bánh bao mua giúp anh.”
Bánh bao nóng lúc nãy bây giờ đã đông cứng lại. Mùa đông thế này mà
gói bánh thế kia thì cũng ngốc lắm. Nhưng mà. . . dù sao thì tôi cũng
rất hay bị không bình thường.
“Ở ngoài cổng bên cạnh có một quán cà phê, ra đó ăn đi.”
“Được.”
Thấy anh trả lời nhanh vậy, tôi muốn nhắc anh: “Ngon lắm đó.”
Anh cười cười: “Vậy à? Vậy bây giờ thích hợp ăn nhất rồi.”
Tôi cúi đầu, nhưng khóe miệng tự giác cong lên đã tố giác trong lòng tôi bắt đầu động, “Đi thôi!”
Lúc này tôi đi trước.
Chắc là do còn sớm, ở quán cà phê này rất yên tĩnh, không có nhiều khách lắm.
Người phục vụ nhiệt tình giúp chúng tôi hấp lại bánh bao, lại còn rất thân thiện mang ra tận nơi giúp, khiến tôi thật ngạc nhiên. Ăn xong,
chúng tôi chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh muốn đi chơi sao? Vô Tích thật ra cũng không có gì đẹp. Thái Hồ
bây giờ cũng lạnh lắm.”, tôi cố gắng suy nghĩ, “Hay đi Linh Sơn Tự nhỉ,
ít nhất nóc chùa ở đó cũng rất đẹp. Hay là đi Thành Tam Quốc Thành Thủy
Hử?” [1'>
[1'> Đây là các địa điểm du lịch ở Vô
Tích. Thành Tam Quốc Thành Thủy Hử thật ra là trường quay phim Tam Quốc
Diễn Nghĩa ngày xưa, bây giờ được cải tạo thành nơi tham quan.
Tôi đang thao thao bất tuyệt giới thiệu, anh lại lên tiếng.
“Anh vẫn muốn, em có thể đưa anh đi ngắm hoa mai.”
Tôi ngừng lại.
Nhớ đến trong thư anh có nói, nhận được lời mời đi ngắm hoa mai của
tôi, anh đã mừng rỡ thế nào, trong lòng tôi lại cảm thấy thật chua xót.
Hít vào một hơi lạnh, tôi mới có thể nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta đi
thăm vườn mai. Vé vào cửa vườn mai rất rẻ, là anh giúp em tiết kiệm.”
Lúc đến đây là tôi tự lái xe đến. Thật ra tôi ngồi xe Lâm Tự Sâm
nhiều lần rồi, nhưng từ khi xem thư anh gửi, đột nhiên thấy lo lắng,
không muốn anh lái xe nữa. Nên khi đến bãi đỗ xe, tôi nhanh chóng giành
vào vị trí ghế lái.
Lâm Tự Sâm quả nhiên không ngồi vào ghế bên cạnh, mà đứng bên ngoài cửa sổ ghế lại, gõ gõ vào kính xe.
Tôi mở cửa sổ xe.
“Ngoài đường tuyết nhiều lắm, để anh lái.”
“Không phải là em không tin tưởng khả năng lái của anh. . .”, vốn
định tùy tiện mượn cớ để anh bỏ đi ý định muốn lái xe, nhưng lại nghĩ
đến, sau này chúng tôi cần ra ngoài rất nhiều, không thể lần nào cũng
mượn cớ này nọ. Vì thế nghiêm túc đổi giọng, “Em là thật sự không tin
tưởng tay lái của anh lắm.”
Chắc là chạm đến tự ái của anh rồi. . . Anh một lúc không nói gì, nhìn tôi, muốn cười lại không cười được, sau đó thở dài.
Tôi giục: “Lên xe lên xe, không thì hoa rơi hết đấy.”
Tôi đã dự liệu được đường xá ngoằn nghèo ở Vô Tích, rất tập trung
nhìn vào tên từng con đường. Nhưng cứ đi cứ đi, đột nhiên thấy là lạ. . . Trước mắt là mặt Thái Hồ lấp lánh sao? Sao tôi lại đi dọc theo bờ hồ
đến đây thế này?
Tôi chậm rãi tấp xe vào lề, lấy điện thoại, chưa kịp mở phần mềm bản
đồ lên đã nghe người bên cạnh chậm rãi nói: “Lúc nãy có giao lộ, em nhìn nhầm rồi.”
Tôi yên lặng quay đầu nhìn anh.
“Bảng chỉ đường nói đúng ra em phải rẽ phải, nhưng em phải đi vào đường ở giữa.”
“. . . Sao anh không nói sớm. . .”
“À.” Anh nghiêm túc nói, “Anh cho là người bị khinh thường thì không có tư cách chỉ đường mà.”
Vẻ mặt của tôi chắc là rất kỳ lạ, rầu rĩ bẻ tay lái dự định quay xe trở về, lại bị Lâm Tự Sâm cản.
“Đừng quay xe đi. Ở đây được rồi.”
“Sao?”
Lâm Tự Sâm nói: “Em xem kìa.”
Tôi nhìn theo tầm mắt anh. Từ xa xa một tầng mây đỏ ập vào mắt. Hình như chính là hoa mai nở rộ.
Tôi đưa xe đến gần, dừng ở đường nhỏ bên cạnh. Quả nhiên là một vườn mai lớn.
Không biết lúc nào, bên cạnh Thái Hồ lại có nhiều cây mai thế này.
Bây giờ chính là lúc hoa mai nở. Vừa rồi tuyết rơi, tuyết nhẹ nhàng đọng lại trên cánh hoa. Xung quanh bờ hồ đầy dấu chân in lại. Cảm giác thật
yên tĩnh và trong lành.
Nước Thái Hồ thủy nhẹ nhàng gợn sóng.
Tôi cùng Lâm Tự Sâm lặng lẽ ghé vào rừng mai, trong một khoảnh khắc không ai lên tiếng, chỉ có tiếng giày đạp lên tuyết.
“Vậy là, suốt hai năm qua, anh vẫn cho rằng người hai năm trước mời
anh đi ngắm hoa là em? Nên từ đầu lúc ở công ty, anh mới đối xử như thế
với em?
Lâm Tự Sâm mất một lúc mới trả lời: “Đúng.”
“Vậy sau đó, vì sao anh lại. . .”, tôi ngừng, “Rõ ràng trong lòng anh đã nghĩ em bỏ mặc anh.”
“Thân bất do kỷ.” [2'>
[2'> Thân bất do kỷ: muốn nhưng trái tim, thân thể lại không làm được.
Em chính thức chết vì anh TTwTT
Tôi dừng lại, nhìn anh.
“Anh đã từng tìm rất nhiều lí do để thuyết phục bản thân. Có thể do
Gia Kỳ chưa nói rõ. Có thể do năm đó em còn nhỏ, không dám đối diện với
chuyện nghiêm trọng như thế, cho nên lựa chọn quên đi. Trong y học cũng
từng có chuyện đó xảy ra. Hoặc có lẽ em cũng không biết tên tiếng Trung
của anh. Lúc đó Gia Kỳ giới thiệu là Vincent. Hoặc em đã quên dáng vẻ
của anh, cho nên không biết anh và người hai năm trước là một. . . Anh
đã tìm