
iện thoại ra gọi, lạnh lùng nói hai chữ: “Ra đây.”
Một người đàn ông trẻ tuổi quần áo xộc xệch chạy đến.
“Vincent, ít ra cậu phải gọi trước mấy ngày chứ, để tiểu nhân còn quét đường chào đón mà.”
Tôi thấy người nọ trông thật quen mắt. Nhìn kỹ lại, anh ta là con của mẹ nuôi, Thiệu Gia Kỳ. Nhưng từ nhỏ anh ta đã ra nước ngoài, vẫn luôn ở lại đó, gần đây cũng vừa về lại, tôi cũng không quen thuộc lắm với anh
ta.
“Gia Kỳ?”
“Hi Quang?”, anh ta cũng rất kinh ngạc, “Sao em lại. . .”
Anh ta nhìn tôi rồi nhìn Lâm Tự Sâm, không rõ tình hình lắm.
Lâm Tự Sâm phá vỗ bầu không khí, “Thiệu Gia Kỳ, hai năm trước, trước
khi tôi bị tai nạn, có phải cậu gọi cho tôi, bảo tôi đến Vô Tích?”
Thiệu Gia Kỳ lập tức khổ não: “Sao lại nhắc đến chuyện này. Cả đời này tôi đều thấy có lỗi với cậu.”
“Hôm đó cậu nói gì với tôi qua điện thoại, nhắc lại một lần nữa.”
“Trời ơi. Người anh em ơi tha cho tôi đi. Tôi biết mình sai còn chưa
được à? Nếu tôi biết người đàn bà kia là loại thế nào, tôi chắc chắn sẽ
không để cô ta giật dây. Bà nó chứ, tôi vừa nói với cô ta cậu bị tai
nạn, cô ta liền xem cũng chẳng thèm xem nữa.”
“Được rồi, cậu chỉ cần lặp lại câu đó không sai một chữ là được.”
Gia Kỳ vò vò đầu, “Sao tôi nhớ rõ được.”
Ánh mắt Lâm Tự Sâm lạnh lẽo, “Vậy được. Tôi lặp lại, cậu xác định xem tôi nói đúng hay sai.”
“Cậu nói, “Người anh em cậu thật có phúc. Hôm trước có party ở nhà mẹ tôi, có một người đẹp nhìn trúng cậu, muốn mời cậu đến Vô Tích ngắm
mai. Nếu thứ bảy cậu rảnh, đến Vô Tích tìm tôi, tôi đưa cậu đi gặp người đẹp.””
Anh dùng giọng nói lạnh nhạt, thuật lại một câu nói đùa cợt đó, không khí trong một lúc trở nên kỳ lạ.
“Tôi nói: ‘Không có hứng thú, thứ bảy còn có một ca mổ rất quan trọng’.”
“Có phải như vậy không?”
Thiệu Gia Kỳ liên tục gật đầu: “Người anh em cậu trí nhớ thật tốt quá. Chính là như thế.
“Không phải do trí nhớ tôi tốt, mà là do sau tai nạn nằm ở trên
giường không động đậy được, đem những lời này suy nghĩ lại rất nhiều
lần.”. Anh tiếp tục: “Sau đó cậu nói: ‘Rất xinh đẹp, là con gái của
Nhiếp Trình Viễn.’ “
Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn Thiệu Gia Kỳ. Anh ta nhìn thoáng qua tôi, ủ
rũ nói: “Đúng, không phải khi đó tôi vừa về nước sao? Cô ta bộ dạng ra
vẻ thật đáng thương, tôi bị lừa, còn tưởng là con ruột của chú Nhiếp.”
Nói đến đây, anh ta nhìn tôi vẻ có lỗi, sau đó bỗng nhiên tỉnh ra,
mặt đổi sắc: “Mẹ nó! Trời ơi, sao hai người lại ở cùng nhau. Không phải
cậu cho rằng người đó là Hi Quang chứ?! Fuck, không phải đâu. Không phải là cậu sẽ trả thù người ta chứ hả!”
Tôi không biết mình nên nói gì, lại nhìn lại Lâm Tự Sâm, anh cũng
nhìn tôi, trong ánh mắt không thể che giấu được tăm tối và đau đớn.
Có lẽ bị ảnh hưởng lây, Thiệu Gia Kỳ cũng không nói gì. Chúng tôi lúc đó cảm thấy vô cùng nặng nề.
Nửa ngày sau, Lâm Tự Sâm mở xe, nói: “Tôi đưa em về lại.”
Tôi không biết nói gì thì tốt.
Anh hình như cũng thế.
Trong lòng đầy rối loạn. Anh đưa tôi về ký túc xá của công ty. Suốt
đường đi, chúng tôi không nói gì, thậm chí lúc tôi xuống xe, anh cũng
chỉ gật đầu.
Tôi nhìn theo xe anh, đến khi hoàn toàn biến mất.
Sáng sớm hôm sau, tôi hoàn toàn dự liệu được dưới hai mắt mình sẽ lại mọc lên vành đen.
Chuông báo giờ làm vang lên, tôi không kiềm chế được nhìn sang phòng
làm việc của anh mấy lần. Nhưng đã đến giờ làm, trong phòng vẫn không có ai như cũ.
Rất nhanh sau đó Trương tổng gọi tôi vào phòng của ông ta. “Tiểu Nhiếp à, Lâm tổng có liên hệ gì với cô không?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi gọi thì cậu ta tắt máy”, Trương tổng tỏ vẻ sốt ruột, nhưng nhìn
tôi một lúc cũng không hỏi thêm gì, lại nhắc đến ba của tôi, hàn huyên
vài câu, khách khí tiễn tôi ra ngoài.
Vừa đến buổi trưa, tôi đã xem điện thoại đến mấy lần, nhưng vẫn không nhận được cuộc gọi từ ai.
Đến chiều, Trương tổng gọi mấy người bộ phận chúng tôi lại họp ngắn,
nói công việc thời gian tới sẽ giao cho ông ta, Lâm tổng xin nghỉ phép
đi du lịch rồi.
Chỉ là đi du lịch sao. . .
Trong lòng tôi thở ra, nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy buồn bực.
Tôi gọi cho ba, dùng giọng điệu không cảm xúc gì kể mọi việc lại hết
một lần. vốn chỉ định là không thêm không thắt gì, nhưng đến sau cùng,
bản thân không nhịn được châm chọc một câu.
“Ba, vậy có phải là mẹ tài tất có con gái giỏi không.”
Mẹ của Mã Niệm Viện đương nhiên ghét người trong nhà của ba, lúc đó
thủ đoạn leo cao đến thế mà, Mã Niệm Viện vừa nghe đến Lâm Tự Sâm bị tai nạn thì không thèm đến thăm một chút. Là cô ta chủ động kể lại việc,
chắc là tranh thủ trước mặt ba níu kéo chút thương xót. Thật tình, chẳng lẽ Lâm Tự Sâm lại muốn đến bắt cô ta chịu trách nhiệm sao?
Thực sự là quá sức buồn cười, quá sức đáng khinh.
Vài ngày sau, Lâm Tự Sâm vẫn chưa xuất hiện trở lại. Tôi bắt đầu suy
nghĩ lung tung, anh đang ở nơi nào? Là một mình, hay cùng bạn đi?
Anh liệu có đi thật xa, hoàn toàn không nhớ đến tôi?
Không phải không phải ~ tôi đang suy nghĩ gì thế này.
Nhưng mà tôi không kiềm chế được, bắt đầu mơ mơ màng màng lên mạng tìm tư vấn du lịch.
Chớp mắt đã đến thứ sáu. Trưa hôm đó t