
Em thích là được rồi.”
“Anh đi du lịch sao. . . Khi nào thì về lại?”
Bên kia ngừng một chút: “Anh đang ở trạm xe lửa rồi. Sáng sớm mai sẽ đến Tô Châu.”
“Ừm. . . Quay về Tô Châu, chắc là cũng sẽ đi ngang qua Vô Tích mà. . . hay là, anh xuống xe ở Vô Tích đi.”
Tôi không biết bản thân sao có thể nói ra được những lời này. Nhưng
nói ra rồi, tôi lại im lặng, đầu bên kia cũng im lặng. Một lúc sau mới
nghe được anh nhẹ giọng hỏi: “Hi Quang, em chắc không?”
“. . . Ừm. Khi nào anh đến Vô Tích, em đi đón anh.”
Vì vậy, giữa mùa đông khắc nghiệt, mới hơn sáu giờ, tôi đã đứng trên
lề đường ray ở nhà ga Vô Tích, trên tay cầm theo thứ mà người Vô Tích
chúng tôi hiểu rất rõ, thứ làm du khách luôn ấn tượng, bánh bao thịt.
Còn hơn mười ngày nữa là đến Tết âm lịch. Ở nhà ga có rất đông người. Ở đây rất nhốn nháo. Tôi đứng trong đoàn người nhích từng chút nhìn về
hướng xe đến, trong lòng có hơi hồi hộp.
Đến khi Lâm Tự Sâm thấy tôi đang đứng bên đường ray chờ anh, liệu anh có thấy rất kì lạ không? Đón người bình thường chỉ cần đứng ở cửa,
nhưng tôi lại chạy đến tận sát đường ray, vậy có quá long trọng không
nhỉ?
Không thì bây giờ tôi đi ra ngoài cửa lại vậy?
Còn đang do dự, xe lửa đã vào trạm. Đoàn tàu sắt màu trắng lướt qua
bên cạnh tôi, sau đó liền giảm tốc, từ từ tiến vào trong. Tôi đã có thể
nhìn thấy hành khách qua mấy ô cửa sổ.
Tôi nhìn thấy Lâm Tự Sâm.
Tôi cũng không rõ vì sao liếc mắt là có thể xác định được anh. Thật ra chỉ là gương mặt chợt lóe lên mà thôi.
Thế nhưng tôi đã không dừng được cứ đi theo hướng toa xe đó.
Tốc độ của đoàn tàu rất chậm, nên dáng người kia vẫn luôn ở trong tầm mất của tôi. Tôi thấy anh đứng lên, từ phía trên ô hành lý kéo xuống
chiếc va li màu đen, sau đó một cô gái mặc áo khoác xanh nói với anh gì
đó, anh gật đầu, lại lấy túi hành lí màu hồng của cô ấy xuống.
Đoàn tàu dừng hẳn.
Cừa toa mở ra, hành khách lục tục ra ngoài. Đến khi dáng người cao
lớn quen thuộc kia từ bên trong đi ra, tôi vô thức bám vào một cây cột
mà trốn.
Đến khi tôi nhận thấy cửa ra không ở phía bên này, Lâm Tự Sâm đã đi
được khá xa. Tôi không đuổi theo ngay, chỉ đi theo sau anh. . .
Lại nói, rốt cuộc tôi xoắn quýt gì chứ.
Rất nhanh lại nhìn thấy đi theo anh cũng có một người, là cô gái mặc
áo xanh kia đang đuổi theo anh. Tôi loáng thoáng nghe được cô ấy đang
nói cám ơn.
“Vừa rồi cám ơn anh giúp tôi lấy túi hành lý. Nặng như thế, tôi không thể lấy được.”
Lâm Tự Sâm nhẹ gật đầu, không nói gì.
Tôi đứng từ xa nghe thấy, trong lòng đột nhiên thấy tự mãn. Anh là vì tôi mà đến, nếu không anh sẽ không dừng ở đây, cũng sẽ không giúp người ta lấy hành lí đâu nhé.
Thế nhưng ngay lập tức lại cảm thấy xấu hổ.
Cô gái áo làm còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thái độ xa cách của Lâm Tự Sâm khiến cô ấy dừng lại, có chút ngại ngùng đi về hướng khác.
Tôi đi theo sau anh, thấy anh không nói một lời nhưng lại đuổi khéo
được người có ý kia, không khỏi cảm thấy sung sướng, bước chân cũng đột
nhiên nhanh lên.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy, đi len lén theo sau anh, thoải mái mà đánh
giá bóng lưng của anh cũng là một việc làm rất vui vẻ. Thế nên tôi quyết định không gọi anh, cứ thế đi theo. Nhưng vừa quyết xong, người phía
trước đột nhiên dừng lại.
Anh quay người lại, ánh mắt dừng trên người tôi.
Một lát sau, anh nhanh chóng bước về phía tôi, hình như muốn xác định lại, vẻ mặt chăm chú nhìn tôi, “Nhiếp Hi Quang?”
…
Tóm lại là sao anh phát hiện ra tôi chứ. . .
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Đúng vậy.”
“Sao em lại ở đây?”
Tôi cố ý nhìn xung quanh, không nhìn anh, “Hầy, anh không biết ở
ngoài cửa lạnh lắm hả. Em chỉ mặc áo khoác thôi nên đông cứng luôn rồi,
cho nên trực tiếp mua vé rồi vào đây luôn. Có hệ thống sưởi đó. Sau đó
kiểm soát vé, em lại đi ra đây. Không xé vé kịp, xe đành phải xuất phát
luôn, em phải làm sao đây?”
Tôi cho rằng anh cũng biết xe lửa không phải là máy bay, không có đợi người, không ngờ anh lại bày ra vẻ mặt rất đồng tình: “Nói cũng phải.
Vé của cô Nhiếp đây quan trọng như vậy, không xé vé xe làm sao dám đi
chứ.”
“. . . Này!”
Anh khẽ cười: “Không phải anh nói với em là tám giờ?”
Tôi hừ hừ hai tiếng. Anh lại còn dám nói cái này.
“Anh nói với em là tám giờ, nhưng mà em xem lịch xe đến, từ đó đến
đây, một chuyến sáng sớm sáu giờ đã đến, một chuyến mười giờ đến, đâu có xe tám giờ. Sao anh lại gạt em?”
Thật ra khi hỏi anh cái này, trong đầu tôi đã tự nghĩ ra được đáp án, ví dụ như. . . sợ em dậy sớm sẽ mệt gì gì đó. . .
Vậy mà anh lại thở dài nói: “Anh sợ em nói, ‘Bỏ đi Lâm Tự Sâm. Sớm thế em không dậy đâu, anh cứ thế mà về Tô Châu đi’.”
Tôi vừa bực vừa buồn cười: “Em đâu có như thế!”
“Ừm, giờ anh biết rồi.”, anh chăm chú nhìn tôi.
Tôi vốn nghĩ gặp lại anh sẽ rất mất tự nhiên, nhưng hoàn toàn không
hề có, lại thoải mái giống như trước đây. Nhưng bây giờ đối diện với anh mắt như thế của anh, tôi lại đột nhiên cảm thấy tay chân mình thật thừa thãi.
Tôi né tránh ánh mắt của anh, vờ vịt trêu: “Phải rồi, rất lợi hại nhỉ.”
“Sao cơ?”
“Vừa rồi em thấy hết cả rồi. Cô gái áo xanh