
xuống đất… Nhiễm Nhượng Hà bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, ba
ngày thỉnh thoảng lại mắng hắn một trận Trấn Nam Vương phi… Cư nhiên lại
nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà quỳ xuống đất thỉnh cầu?
“Trước khi xuyên qua ta chỉ quỳ trước cha mẹ, sau khi
xuyên qua ta chỉ quỳ dưới chân Hoàng Thượng, ngươi là người thứ tư khiến ta
cam tâm tình nguyện quỳ xuống…” Cổ Tiếu Tiếu tất cung tất kính đập đầu
xuống đất một cái, ” Nhiễm Nhượng Hà quốc vương, cầu ngươi thả ta trở về,
Cổ Tiếu Tiếu dập đầu trước ngươi…” Nàng vừa nói vừa đập cái thứ hai, mà
từ trán của nàng đã chảy ra một mảnh máu đỏ tươi, “Thỉnh cầu ngươi, quốc
vương Bắc Duyên quốc tôn quý, ngươi đại nhân đại lượng, thả ta đi…” Nói xong,
Cổ Tiếu Tiếu nước mắt đầy mặt ra sức dập đầu, trước khi cái trán lại
chạm đến mặt đất đã bị một người nhanh tay giữ lại… Tây Bằng Đinh Luân một
tay lấy Cổ Tiếu Tiếu vào lòng, hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng ủy khuất
bất lực như vậy, nước mắt nóng bỏng của nàng sớm đã bao phủ hết toàn bộ
suy nghĩ trong đầu hắn.
Tây Bằng Đinh Luân không cần nghĩ ngợi kiên định nói, “Ta
mang ngươi trở về “
Cổ Tiếu Tiếu cảm kích không thôi, run run cắn chặt môi dưới,
mở miệng ảm đạm cười, “Cám ơn ngươi, Tây Bằng Đinh Luân “
Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ chậm rãi lắc đầu, khi hắn nhìn
thấy Trấn Nam Vương phi vì để gặp trượng phu mà chịu hết khuất nhục, hắn
tựa hồ thật sự cảm thấy một phần cực nóng cảm tình ở trong không khí bốc hơi, hắn
quả thật mềm lòng , thậm chí còn có một loại ý niệm trong đầu muốn tự mình
đưa nàng về… Nữ nhân điêu ngoa bốc đồng luôn cố tình gây sự này, khi đối mặt
với chân ái, hiển nhiên biến thành nghiêm túc, huống chi, nữ nhân thiệt
tình chân ý như Cổ Tiểu Tiểu, là nhân ái có đạo lý, hắn coi như rốt cục hiểu
được .
—— Tây Bằng Đinh Luân vì tiết kiệm thời gian, ôm lấy nàng
thân đi về phía trước… Lại bị Nhiễm Nhượng Hà mặt không chút thay đổi chắn ở
trước người… Tây Bằng Đinh Luân mâu trung lạnh lùng, dứt khoát kiên quyết nói,
“Nhượng Hà, hôm nay ta phải mang nàng đi, nếu ngươi cố ý ngăn trở, kia liền
sống chết một trận đi!”
Nhiễm Nhượng Hà thấy hắn đã trở mặt, giơ hai tay lên vô tội
nói, “An tâm một chút chớ vội, ta chỉ là muốn phái một đội kỵ binh hộ tống
các ngươi, thuận tiện đi xem Tĩnh Huyền Phong đã chết chưa…”
“Phi phi phi! Ngươi mau phun ba ngụm nước bọt đi, mau nha”
Cổ Tiếu Tiếu nổi trận lôi đình ra lệnh, nói xong lại rớt xuống nước mắt.
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng khóc lóc nỉ non không dám chọc
nàng, cũng ngoan ngoãn nghe lời nhổ ra ba ngụm, “Đây là làm gì? Thực bẩn”
(bẩn mak còn làm, yêu >.<~~)
“Phun ba ngụm sẽ làm chuyện xấu mất linh…” Cổ Tiếu Tiếu
tâm tình đổi nhanh như gió, quay lại ngọt ngào cười.
“…” Nhiễm Nhượng Hà không nói gì nhìn Tây Bằng Đinh Luân
liếc mắt một cái, giống như đang nói, ngươi có thể chịu được sao?
Tây Bằng Đinh Luân hiểu ý cười khẽ, lấy tay chỉ ở lòng bàn
tay Nhiễm Nhượng Hà viết xuống vài chữ—— ta cũng chịu không nổi, thực
muốn khóc.
———— Nếu đã quyết định đưa Trấn Nam Vương phi hồi Vân
thành, vậy việc này không nên chậm trễ, Nhiễm Nhượng Hà mang theo một đội
quân mở đường, hắn chuẩn bị cùng Tây Bằng Đinh Luân xâm nhập đầm rồng hang hổ,
ít nhất nếu Tĩnh Huyền Phong cố ý làm khó dễ, cũng nên có chuẩn bị sẵn.
“Ta vẫn cho rằng ngươi là người có yêu cầu nghiêm khắc
cùng công bằng, là ta hiểu lầm ?” Tây Bằng Đinh Luân ở bên Cổ Tiếu Tiếu
cùng Nhiễm Nhượng Hà sóng vai mà đi, hắn quả thật có chút chuyện không hiểu.
Nhiễm Nhượng Hà không cho là đúng cười, “Đều không phải
là hiểu lầm, chính là ngươi đã xem nhẹ tình ‘Bằng hữu’ trong lòng ta” hắn
giương đôi mắt nâu nhìn ra xa… Thế gian làm gì có công bằng chân chính, hắn
chỉ là chán ghét bên cạnh mình quá ít người, nên mới làm ra một bộ muốn
bình công luận.
“Nhượng Hà, thực xin lỗi” Tây Bằng Đinh Luân áy náy cúi
đầu, nhiều năm qua, tâm hắn sớm đã bị cừu hận cùng dã tâm khống chế, khi hắn
gửi tín hàm tới các nước láng giềng muốn hợp lực đối kháng Tĩnh Huyền
Phong, từng bước của kế hoạch đã được thiết kế một cách hoàn hảo,
sau khi đoạt được Vân thành sẽ tiếp tục thâu tóm ba nước còn lại, nếu
không phải gặp được Trấn Nam Vương phi làm hắn thay đổi ước nguyện ban đầu, hắn
thật sự sẽ từng bước từng bước một thực hiện… Mà giờ phút này, nghĩ lại
tình bằng hữu nhiều năm, hắn lại càng thêm xấu hổ.
Nhiễm Nhượng Hà nhếch miệng cười ôn nhu, bí hiểm nói,
“Ngươi đã quên sao? Bổn vương có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người “
“Vậy ngươi nhìn xem, ta hiện tại suy nghĩ cái gì?” Cổ Tiếu
Tiếu nháy một đôi mắt to vô thần chất vấn.
“…” Nhiễm Nhượng Hà buồn cười, “Này còn cần xem sao?
Trừ bỏ nhớ phu quân của ngươi ra, trong lòng ngươi còn có ai?”
“Sai!” Cổ Tiếu Tiếu hai tay đan vào nhau hướng về phía
Nhiễm Nhượng Hà, “Vì báo đáp ngươi, chờ sau khi vào Vân th