Old school Easter eggs.
Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322525

Bình chọn: 7.00/10/252 lượt.

bộ cao cấp Bích Thủy Vân Thiên ở Thượng Lâm

tổ chức, ngoài yêu cầu cao, cũng được dặn trước là chặn khách đến chơi với lý do

"tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức''. Tân Ý Điền không để ý về tiệc

cưới, nhưng lại rất say mê chụp ảnh cưới.

Cô không đến studio chuyên chụp ảnh cưới, mà là liên

hệ mấy thợ chụp ảnh và chuyên viên trang điểm ở diễn đàn trên mạng, tự mình đi

mượn trang phục và trang sức dựa trên phim tivi, chụp hơn mười bộ ảnh cưới với

các triều đại khác nhau. Cổ đại thì có trang phục thời Hán, Đường, Hồ, Tống,

Mãn Thanh; cận đại thì có kiểu

của Tôn Trung Sơn, kiểu bát lộ quân, kiểu học sinh thời dân quốc, sườn xám, áo

dài nam, thậm chí có cả kiểu nông dân. Áo cưới hiện đại không có đa dạng, nên

cô làm đủ kiểu mặt, những tấm hình toàn là nhe răng trợn mắt, cảnh tượng rất

vui nhộn hài hước làm mọi người cười lăn lộn.

Mấy kiểu chụp hình cưới trước sau ngốn mất một tháng.

Tạ Đắc bị lăn qua lộn lại thê thảm, phàn nàn: "Em rốt cuộc là đang chụp

hình cưới hay đang diễn kịch?"

Tân Ý Điền mất hứng, "Em lấy anh, cái gì cũng

không màng, chỉ muốn chụp hình cưới cho nó sướng, anh cũng thấy đấy! Em sắp qua

hàng ba rồi, thừa lúc còn trẻ chụp nhiều tấm thì làm sao? Nếu anh không chịu

phối hợp, em đi tìm người thay, dù sao chú rể chỉ cần đưa cái lưng ra thì được

rồi."

Anh lập tức kêu ca, "Em đây là đang cướp đoạt

quyền lợi làm chú rể của anh!"

Nhưng khi một xấp ảnh dày cộm được đưa đến, anh còn

hưng phấn hơn Tân Ý Điền, "Ồ, quá đẹp, quá đẹp, đây là hình cưới có ý

nghĩa nhất mà anh từng thấy, anh phải lựa tấm nào đẹp thiệt đẹp treo đầu

giường. Chậc chậc chậc, em xem hình này này, có phải là chú rể đẹp trai nhất

trong lịch sử không? Cần dáng có dáng, cần diện mạo có diện mạo, cần lạnh lùng

có lạnh lùng -- "

"Đi!" Tân Ý Điền không quen nhìn cái dạng tự

kỷ của anh, ném cái gối ôm vào anh.

Anh từ phía sau ôm lấy Tân Ý Điền, nhất thời hứng khởi

nói: "Vợ yêu, sau này đến ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm, chúng ta đi chụp

một cuốn album làm kỷ niệm ha?"

Tân Ý Điền chớp chớp mắt, "Nhưng ngày kỷ niệm kết

hôn của chúng ta rốt cuộc là ngày nào? Là ngày đãi khách hay là ngày đăng ký

kết hôn?"

"Ừm... cái này... em tính đi..."

Sau khi kết hôn, Tân Ý Điền dọn vào Tạ gia ở ngày đầu

tiên, buổi tối tiễn khách xong, hai người lên lầu nghỉ ngơi. Phòng cưới của họ

ở lầu hai bên tay phải. Tân Ý Điền thấy cánh cửa phòng bên trái mãi mãi đóng

chặt, bước chân bất giác chậm lại, nhất thời đụng vào Tạ Đắc ở phía sau.

Tạ Đắc từ trong chiếc gương bên cạnh thấy cô liên tục

lắc đầu, bỗng nhiên dừng lại, nhưng không nói tiếng nào. "Làm sao vậy? Sao

bần thần vậy."

"Giờ là mùa mưa dầm, suốt ngày mưa dầm tầm tã.

Phòng anh hai lúc nào cũng đóng chặt không tốt lắm đâu? Có cần phải mở cửa sổ

cho thông gió, thoáng khí không?"

"Được đó." Anh gật đầu, đi trước về phía

phòng Tạ Hậu, Tân Ý Điền không lập tức theo sau. Anh quay đầu lại nhìn cô,

"Làm sao vậy, không muốn giúp à?"

Cô vội lắc đầu, bước nhỏ đuổi kịp anh, nhưng do dự

đứng ở cửa không dám đi vào.

Tạ Đắc mở cửa phòng, mở công tắc đèn trên tường.

Căn phòng trong trí nhớ của Tân Ý Điền một lần nữa

chân thật hiện ra trước mắt cô, từng li từng tí. Đồ đạc đã rất lâu không ai

đụng tới, trên giá sách và cái chụp đèn phủ một lớp bụi, một bàn một ghế, một

cuốn sách một cây bút vẫn ở nguyên nơi cũ. Không khí có chút vẩn đục, mang theo

mùi ẩm mốc.

Cô đến trước cửa sổ, then cài cửa vì đã lâu không mở

nên rỉ sắt. Cô phải dùng sức mới mở nó ra được, một cơn gió tươi mát trong lành

thổi vào, tiếng mưa rơi vỗ về tán lá chuối. Quyển sách vật lý trung học đặt

trên bàn bị gió thổi lật từng trang 'sột soạt', sau đó lại yên lặng.

Tạ Đắc nhìn quanh căn phòng nói: "Ngày mai nhờ

người dọn dẹp một chút, trong phòng nhiều bụi quá." Anh quay đầu lại, nhìn

ảnh chụp của người anh mãi mãi mười sáu tuổi trên bàn, bỗng nói, "Em nói

xem, nếu anh hai ở trên trời biết mình kết hôn rồi, liệu có chúc phúc mình

không?"

Tân Ý Điền đi tới tựa vào ngực anh, ánh mắt xuyên qua

tấm ảnh như đang nhớ lại thời trung học, gật đầu nói: "Tất nhiên. Em nhớ

giáo viên ngữ văn từng khen ngợi anh là 'Quân tử khiêm tốn, hào hoa phong nhã'.

Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, tất nhiên anh ấy sẽ chúc phúc chúng ta

'người có tình sẽ thành gia quyến."

"Ừm, anh hai thương anh như vậy, đương nhiên sẽ

vui mừng cho chúng ta."

Cô vỗ vỗ mặt anh cười nói: "Không cần đợi đến mai

kêu người dọn, chúng ta tự mình làm đi. Chỉ là một ít bụi bặm, lấy khăn lau,

nhúng tí nước, sẽ xong ngay thôi."

"Ừ, được. Mở hết cửa sổ và cửa chính ra, đồ đạc

trong này sắp mốc meo hết rồi

."

Sau khi dọn sơ phòng Tạ Hậu, hai người tắm rửa rồi leo

lên giường.

Tạ Đắc ôm vợ mới cưới thì thầm bên tai: "Tân Ý

Điền, em không biết anh yêu em biết bao. Cho dù em không yêu anh bằng anh yêu

em thì anh vẫn yêu em như thế." Rốt cuộc anh đã hiểu, Tân Ý Điền đối với

tình yêu của anh, cũng như đối với tình yêu của anh hai, đó là hai thứ tình cảm

không giống nhau, không có cạnh tranh, cũng không thể so sánh. Giống như t