
ngủ.
Một lát sau, không biết có phải nằm mơ hay không, ta cảm giác có người vào phòng, định thần lắng nghe nhưng không nghe được gì. Ta mở to mắt xem xét, dưới ánh trăng mơ hồ, một thân ảnh màu đen chậm rãi, chậm rãi lại gần chúng ta.
"Đây là mơ, đúng, đây là mơ, giống như trước, chỉ là một giấc mộng!" Ta lặp đi lặp lại. Bóng đen kia vẫn đang di chuyển, ta chỉ có thể vờ thản nhiên, xem mình thật đang nằm mơ. Lúc này ta đã bị chính mình thôi miên, xác thực mà nói, ta bị suy nghĩ của mình gây mê. Sau đó, ta cũng không rõ đến tột cùng đây có phải là mơ hay không.
Trường Hinh đè đè tay ta, suýt nữa làm ta hét lên nhưng dưới tình thế cấp bách ta đành cắn môi, thật đau quá! Thì ra không phải mơ, bóng đen kia là có thật, hơn nữa ta cơ hồ có thể khẳng định đó là Thệ Huyết Hồng Nhan. Lương Gia và Trường Hinh đã tỉnh nhưng không ai dám lên tiếng, tất cả cật lực nín thở. Ngay cả chúng ta cũng không cách nào nghe được tiếng thở của nhau.
Vui quá hóa buồn, ta là sợ quá hóa giận. Lương Gia và Trường Hinh nhất định cũng giống ta, ngoại trừ mạng sống, các ý tưởng khác đều bay lên chín tầng mây.
Bóng đen càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước giường.
Ta hung hăng thầm mắng, đám thị vệ bên ngoài kia là kiểu cao thủ gì, tất cả đều ăn cơm trắng sao, thời khắc nguy kịch không ai đến "Bảo hộ công chúa", nếu ta còn sống sót, nhất định nói ông cậu hoàng đế trừ tiền công bọn họ, còn không cho ăn cơm...
Không đợi ta nghĩ xong cách thức trừng phạt đám thị vệ, đột nhiên hai đốm lửa xanh lập lòe lập tức tới trước mặt ta, tim ta rụng xuống bộp bộp...
"A —— "
"A —— "
"A —— "
"A —— ha ha ha ha —— "
Ba tiếng kêu sợ hãi đồng thời phát ra, sau đó hợp thành một tiếng không biết là thét chói tai hay là tiếng khóc ma quái nhưng hẳn là tuyệt vọng thảm thiết đủ loại. Ta rõ ràng thấy động tác Thệ Huyết Hồng Nhan hơi khựng lại, sau đó một bàn tay hướng tới cổ ta.
"A —— "
"A —— "
"A —— "
Ta nhắm mắt lại hét lên. Chết đến nơi rồi, ngoài trừ la hét, ta không biết mình còn có thể làm gì. Kêu đi kêu đi, ít nhất chứng minh trước khi chết ta từng phản kháng, tuy phản kháng như vậy không đủ nhưng còn hay hơn ngây ngốc chờ máu bị hút khô, phải làm gì đó để khỏi lãng phí sinh mạng.
Vượt ngoài dự kiến của ta là, bàn tay tử vong kia không túm cổ ta, thậm chí còn không đụng tới ta. Nghe kỹ lại, hình như xung quanh còn có tiếng đánh nhau. Ta lấy gan mở mắt nhìn, chỉ thấy một đen một trắng quần thảo, không phân biệt rõ ai là ai. Ngay sau đó cửa bị mở, một đám người hùng dũng tiến vào, cùng với âm thanh quen thuộc "Bảo hộ công chúa".
Một khắc kia ta biết, chúng ta vừa trở về từ quỷ môn quan.
Ta từ dưới giường chui đầu ra, Trường Hinh và Lương Gia theo sau. Hai cái bóng một đen một trắng càng đấu đá túi bụi, bọn thị vệ tiến lên vây quanh, Thệ Huyết Hồng Nhan vừa thấy tình huống bất lợi, tung cửa sổ đào tẩu.
Nến vừa được thắp lên, ta thấy ba chúng ta như vừa từ địa ngục trở về, nói khó nghe một chút chính là xác chết đội mồ sống dậy.
Khi ta thấy rõ người áo trắng là Lâu Huyên, rốt cuộc nhịn không được òa khóc. Lâu Huyên ôm ta an ủi giống như dỗ con nít: "Không sao, không sao..."
"Sợ tới mất hồn!" Ta vừa khóc thút thít vừa phun ra những lời này, nước mắt tèm lem trên mình hắn.
"Nhiễm Nhiễm, đã khiến nàng sợ hãi." Là tiếng Tần Lãng.
Ta đẩy mạnh Lâu Huyên ra, quét mắt khắp người bọn họ, cuối cùng hiểu được hai bóng đen trắng vừa rồi giao chiến với Thệ Huyết Hồng Nhan chính là Lâu Huyên và Tần Lãng. Tần Lãng là tên nghiện đồ đen, đứng giữa một đám thị vệ áo đen khiến ta không nhận ra, còn tưởng hắn là thủ lĩnh đám "Bảo hộ công chúa".
"Các ngươi... Buổi tối vui vẻ..." Ta nói.
Ông trời, tha thứ ta, không nên trông mong một người vừa mới bị dọa đến mất hồn mất vía sau đó thật vất vả trở lại bình thường có thể nói được chuyện hay ho gì.
Lâu Huyên và Tần Lãng đồng thời rúng động sau đó lập tức khôi phục bình thường.
Đúng lúc này, phía sau ta phát ra một tiếng trống vang vang. Quay đầu lại ta thấy Trường Hinh nằm trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch.
"Công chúa ——" Bọn thị vệ tính ào lên, bị Lương Gia ngăn trở.
"Không có chuyện của các ngươi, đi ra ngoài." Lương Gia vung tay lên, đích thân dìu Trường Hinh, thuận tiện khách sáo một câu, "Nha đầu không tiền đồ, vừa rồi không choáng váng, giờ mới choáng váng, thật dọa người!"
Ta tính lên giúp một tay, Lương Gia phun ra một câu: "Cũng không phải chuyện của ngươi, tiếp tục bồi dưỡng quan hệ tay ba của ngươi đi."
Nếu ta không đủ bản lĩnh, chỉ sợ ta cũng hôn mê giống Trường Hinh. Nha đầu kia bỏ đá xuống giếng, không hề nghĩ đến tình cảm chị em thân thiết bấy lâu chút nào.
Ta một mình đối mặt với Lâu Huyên và Tần Lãng, rất ngượng ngùng. Ngày hôm qua, Tô Nam còn nói quan hệ ba người chúng ta loạn như ma, càng để ý càng loạn, ta thấy rất chí lý. Đại khái kiếp trước ta nợ bọn họ nên ông trời phạt ta đời này bị hai người bọn họ tra tấn.
"Sao các ngươi ở đây?" Ta hỏi bọn hắn.
Lâu Huyên nói: "Không có gì, lo cho nàng nên đến thăm."
"Vậy còn ngươi?" Ta chuyển sang Tần Lãng.
Vì thể hiện khí chất lạnh lù