
lẽ phải cho hắn, ngược lại hắn kiếm người tới quản thúc ta.
" Sư huynh cũng vì muốn tốt cho nàng."
"Tốt cái đầu hắn! Ta không muốn thấy ngươi, về Lâu Gia Bảo với Kinh Hồng Mỹ Nhân đi. Ai nói ta muốn đánh nhau với Tôn Nhược Sắc, chúng ta rất hòa thuận —— đúng không Nhược Sắc, đi, chúng ta đến Phúc Hưng Trà Lâu nghe kể chuyện."
"Được, cùng đi, ta lấy bạc."
Vì thế, hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm giờ phút này lại tay trong tay, để Lâu Huyên hóa đá phía sau. Có lẽ Nhạc Phong thấy cũng sẽ tức chết, rõ ràng tới trút giận vì hắn, sao chỉ chớp mắt đã thành tiết mục tỷ muội tình thâm. Ta cũng rất buồn bực.
"Nhị tiểu thư của Lưu tài chủ ở thành Bắc đã chết, nguyên nhân giống hệt Lục tiểu thư."
Chân ta như bị đóng đinh, Tôn Nhược Sắc cũng toàn thân cứng đờ. Lâu Huyên nói có vẻ bình thản nhưng chúng ta thì cực kỳ chấn động.
"Chết... Lại chết người?" Ta xoay người, "Chuyện khi nào?"
"Nửa đêm hôm qua, thi thể đến sáng mới được phát hiện. Còn có, cháu gái của Lại bộ Đỗ thị lang cũng đã chết, cũng là nửa đêm hôm qua." Vẻ mặt Lâu Huyên rất nghiêm trọng, "Cho nên, hiện tại rất nguy hiểm, tốt nhất đợi ở nhà đừng đi đâu."
Mới một đêm đã chết ba người, trong đó hai tiểu thư quan phủ, một thiên kim nhà giàu. Nhạc phủ ở thành Đông, Đỗ Thị lang ở thành Tây, vừa rồi Lâu Huyên nói Lưu tài chủ ở tại thành Bắc... Hết thảy chuyện này chứng tỏ điều gì?
Lâu Huyên như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, "Nếu ba người này đều do Thệ Huyết Hồng Nhan giết, bà ta làm vậy, đơn giản là muốn sự tình ầm ĩ, khiến cả kinh thành biết đến sự tồn tại của mình. Nhưng mục đích cuối cùng là gì thì chưa rõ, không có khả năng chỉ vì hút máu luyện công mà thôi..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta muốn về nhà." Ta mới đi vài bước xong bèn quyết định vứt bỏ mặt mũi, nói với Lâu Huyên, "Ngươi đưa ta về đi, ta..."
Lâu Huyên cười giảo hoạt: "Muốn ta đưa nàng về? Ha ha, có thể, hôn ta một cái!"
"Ngươi chết đi —— "
Ta thở phì phì quay đi, Lâu Huyên bèn đi theo.
Tôn Nhược Sắc kêu to: "Này, ngươi không đi nghe kể chuyện?"
"Nghe cái gì, về nhà ngủ đi —— "
Trước khi rời khỏi Tôn phủ, ta gặp Tôn Nhược Vi ở tiền viện, nàng vẫn mảnh mai yếu ớt, thấy Lâu Huyên mặt đỏ lên, cúi đầu tránh ra. Nhạc Phong nói từng thấy Tôn Nhược Sắc dùng roi quất nàng, xem ra nàng ở nhà chịu khổ không ít, khó trách luôn khúm núm, lúc nói chuyện hơi lớn tiếng với nàng, ta còn cảm giác như mình đã phạm tội.
Lâu Huyên bỗng thốt ra một câu: "Nhiễm Nhiễm, nếu nàng có thể nhu mì bằng một nửa Tôn nhị tiểu thư thì tốt rồi."
"Hừ ——" Ta không để ý tới hắn, ngẩng đầu bước ra cửa Tôn phủ.
Hắn lập tức đi lên, bất ngờ cầm tay ta. Ta cả kinh, "Ngươi làm gì chứ, mau buông ra, nếu để mẫu thân thấy, ta sẽ bị mắng thê thảm."
"Ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc nàng nghĩ thế nào?"
"Nghĩ thế nào gì chứ, ngươi buông tay trước, ngón tay sắp đứt!"
Hắn trừng ta: "Mười lăm tháng sau, nàng thật sự phải gả cho Tần Lãng?"
"Ta không gả cho ai hết, ngươi buông tay!" Ta hung hăng vung tay, rống lớn, "Sao ngươi phiền quá vậy, định tra xét sao! Ngươi thật chán ghét hệt như Diệp Khuynh Thiên nhà các ngươi! Ta thực hoài nghi ta và ngươi bát tự tương khắc, sẽ hại chết..."
Thật sự quá đau, tay Lâu Huyên có phải làm bằng sắt hay không, còn có sức mạnh của hắn...
Chạy vài bước Lâu Huyên lại đuổi theo, sau đó hai người chúng ta bắt đầu giằng co trên đường. Vốn đường đã vắng, toàn bộ người đi đường đều bị chúng ta hấp dẫn chạy qua xem náo nhiệt, một đám chỉ trỏ khiến ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Một chiếc xe ngựa xa hoa ngừng lại cạnh chúng ta, ta thấy xe ngựa này khá quen mắt, còn chưa kịp nhớ ra đã từng gặp ở đâu, rèm cửa đã vén lên, khuôn mặt vô cùng giận dữ của mẫu thân lập tức đập vào mắt ta.
"Nhiễm Nhiễm, lên xe cho ta!" Giọng tuy không lớn nhưng từng chữ đều đập vào lòng ta chát chúa.
Ta cũng tính sớm thoát khỏi thảm cảnh bị vây xem trên đường cái nên không thèm liếc Lâu Huyên lấy một cái lập tức chui vào xe ngựa. Xa phu vung roi lên, xe ngựa rất nhanh rời đi.
"Về nhà xem ta dạy dỗ ngươi!" Mẫu thân buông ra một câu ngoan độc.
Cho dù người không nói, ta cũng biết về nhà sẽ bị dạy dỗ. Sau khi từ Lạc Dương trở về, ngày nào ta cũng bị dạy dỗ, bình thường như cơm bữa. Mưa sắp đến còn lùa gió khắp nhà, bão táp của ta tới lại không hề báo trước, muốn phòng ngừa chu đáo cũng khó. Về nhà, tiết mục cũ lại tái diễn. Ta quỳ trong tiền sảnh, các di nương, bác, ca ca, tẩu tử vây xem mẫu thân phụng phịu răn dạy ta... Nếu không nhờ bà nội liều chết che chở, ta sẽ bị phạt quỳ lần nữa.
Tuy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Lúc này đây, ta hoàn toàn bị cấm cửa, không có sự cho phép của mẫu thân, ta không thể ra khỏi tướng phủ nửa bước. Mà ta là người không chịu ngồi yên, không cho ta xuất môn khác nào giam lỏng ta khiến ta rất khó chịu. Vì thế ta chạy đến phòng bà nội kêu gào, nước mũi nước mũi tèm lem, làm nũng đủ đường, giả ngây giả dại cũng giả, bà nội vẫn không biện hộ giúp ta. Lão nhân gia cũng biết chuyện Thệ Huyết Hồng Nhan giết người mới phát sinh gần đây, nói nào là bên ngoài không a