
ật Lãng. Bởi vì cậu cảm thấy Minh Nhật Lãng quá may
mắn, nhận được quá nhiều, cái gì muốn có là có. Ai biết được, Minh Nhật
Lãng mà cậu từng coi là con cưng của thượng đế thực sự cũng đáng thương
như thế. Với căn bệnh từ khi sinh ra đến giờ, cuộc sống của cậu ấy hoàn
toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, như con chim bị nhốt trong lồng.
Căn bệnh của cậu ấy khiến cậu không thể tự do mà bay nhảy được, hàng
ngày ăn ngon mặc đẹp thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Sức khỏe mới là thứ đáng quý nhất trên đời này, nếu như so sánh thì tiền bạc chẳng đáng để nhắc đến.
Cho bạn một nghìn vạn đô la, bảo bạn cắt đôi chân của mình đi và cả đời
mãi mãi không đi được nữa, bạn có làm không? Chẳng ai dám đâu nhỉ?
Chí ít Tiêu Tinh Dã tuyệt đối không dám, một người tràn đầy sức khỏe như cậu chỉ cần nghĩ đến chuyện từ nhỏ đã bị cấm vận động như Minh Nhật
Lãng đã cảm thấy run người rồi. Chắc chắn cậu sẽ không chịu được, không
hiểu sao Minh Nhật Lãng chịu được bằng ấy năm cơ chứ.
Lâm Nguyệt Loan nói: “Minh Nhật Lãng che dấu bệnh tật để đi học vì cậu
ấy không muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt khác. Vì vậy cậu ấy bảo tớ không được nói với ai, tớ chỉ còn cách đồng ý với cậu ấy”.
Minh Nhật Lãng chỉ tin tưởng có mình Lâm Nguyệt Loan, Tiêu Tinh Dã thở
dài, đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu nói: “Đúng rồi, ban nãy bác Minh tìm
cậu làm gì thế?”.
Lâm Nguyệt Loan do dự một hồi mới kể lại chuyện ông Minh nhờ cô. Tiêu
Tinh Dã nghe xong liền im lặng, cậu thừa hiểu ý đồ của ông Minh, không
phải chuyện ghi bài hộ. Chỉ e… là Minh Nhật Lãng muốn gặp Lâm Nguyệt
Loan.
Lâm Nguyệt Loan cũng đoán được như thế nhưng không có cách nào từ chối.
Minh Nhật Lãng vì cô nên mới bị Tiêu Tinh Dã làm bị thương, cho dù để cô đến chăm sóc cậu mấy hôm, cô cũng không trách móc gì. Hơn nữa, cô cũng
rất muốn đi thăm cậu ấy, không biết tình hình hiện giờ của cậu ấy thế
nào, hôm đó bác sĩ Thành nói bị thương ở phần đó rất đau, cậu phải cố mà chịu. Không biết cậu ấy có vất vả không….
Hai người đều không nói gì cả, trong lòng đều nặng trĩu.
Hôm sau khi tan học, các bạn tiễn Lâm Nguyệt Loan lên xe đến nhà Minh Nhật Lãng.
Ngồi cùng với cô trong xe là vô số các hộp quà, đều là của các bạn học nhờ gửi cho Minh Nhật Lãng.
“Lâm Nguyệt Loan, nhớ dặn Minh Nhật Lãng chịu khó nghỉ ngơi nhé, chúng tớ đợi cậu ấy quay lại”.
“Nói với Minh Nhật Lãng là cả lớp chúc cậu ấy mau mau hồi phục nhé”.
…..
Cứ như thế, Lâm Nguyệt Loan mang theo vô số lời chúc và các món quà đến
nhà họ Minh – nơi mà lần trước cô đã đến cổng nhưng không vào.
Bạch Bình Châu là một trong những khu biệt thự cao cấp nhất của thành
phố A, biệt thự nhà họ Minh là một trong số những biệt thự hoành tráng
nhất ở đây. Nằm giữa cây cỏ xanh tốt là một tòa nhà kiến trúc kiểu tháp
màu trắng tinh khiết, tạo hình là một tòa tháp yên tĩnh năm trong rừng
rậm. Các trang thiết bị trong nhà được thiết kế theo kiểu cũ, đơn giản
nhưng lại rất sang trọng, thông qua những đồ vật cổ trong nhà có thể
thấy khả năng nghệ thuật không hề tầm thường của chủ nhà.
Quản gia Vương dẫn Lâm Nguyệt Loan lên phòng Minh Nhật Lãng. Hai tay cô
ôm một đống quà của các bạn. Theo sau cô là bác Hồng và một cô hầu gái,
hai người còn giúp cô ôm cơ số quà nữa.
Khi mọi người đứng ngoài gõ cửa thì bà Minh đang cho Minh Nhật Lãng uống thuốc. Ánh mắt Minh Nhật Lãng lướt qua một cái là nhận ra Lâm Nguyệt
Loan. Cậu sững lại, ngụm ngược sộc thẳng xuống cổ, sau đó ho dữ dội
khiến cả người ôm ngực cô lại.
“ A Lãng”. Bà Minh thấy con ho như vậy liền vỗ lưng cho con. Trong lòng
vô cùng đau xót. Bà vẫn còn nhớ lời bác sĩ Thành dặn dò: Cẩn thận không
được để cậu bị cảm lạnh, nếu để bị ho sẽ dẫn đến những cơn đau đớn. Lần
này ho thế này vết thương chắc chắn sẽ rất đau.
Lâm Nguyệt Loan thấy vậy liền để quà sang một bên rồi vuốt ngực cho Minh Nhật Lãng. Bác Hồng và cô hầu gái thấy vậy cũng đặt đống quà xuống rồi
ra ngoài.
Bà Minh và Lâm Nguyệt Loan người đấm sau người vuốt trước, mãi sau cơn
ho cũng dịu đi. Cậu ngồi thẳng lên và nhìn Lâm Nguyệt Loan, gương mặt do đau đớn lại trắng bệch ra, thế nhưng niềm vui vẫn không thể che dấu
được: “Lâm Nguyệt Loan, cậu đến thăm tớ à?”.
Cậu không biết sự sắp xếp của ông Minh nên khi nói thế khiến Lâm Nguyệt
Loan sững lại. Cô quay sang nhìn bà Minh, bà Minh cũng đang nhìn cô với
ánh mắt có vài phần dò xét. Đột nhiên cô nhớ ra mình chưa chào bà, cô
vội lễ phép chào: “Cháu chào bác”.
Bà Minh khẽ gật đầu đáp lại. Bà vốn không tán thành sự sắp xếp của ông
Minh thế nhưng vì một câu nói của ông khiến bà không thể phản đối được: A Lãng sẽ thích.
Bà biết con trai mình sẽ thích sự sắp xếp này. Trong một tháng dưỡng
bệnh không được ra ngoài. Một chú chim đã từng tự do bay nhảy giờ bị
nhốt lại sẽ cô đơn và đau đớn chừng nào. Nếu như mỗi ngày Lâm Nguyệt
Loan đều có thể đến đây thì quãng thời gian này đối với cậu mà nói sẽ
không còn cô đơn và buồn chán nữa.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng bà hiểu rõ con trai mình thích cô gái
có hai bím tóc dài này. Cho dù chưa đến mức yêu, thế nhưng cảm giác