
kẹp sang hai bên
bằng đôi cặp mái hình trái tim. Tuy cũng mặc bộ đồng phục trường Thần
Quang như những học sinh khác là áo sơ mi trắng thắt nơ con bướm cùng
váy chữ A màu xanh, nhưng cô ấy lại vô cùng xinh đẹp và nổi bật.
Lâm Nguỵệt Loan hất cằm về phía trước rồi thì thầm bên tai Vũ Phi:
“Chính là cậu ấy, Bạch Vân Tịnh, vừa là hoa khôi lớp tớ lại vừa là hoa
khôi của khóa mới đấy!”.
“Trời ơi, Loan Loan, lớp cậu sao nhiều nhân vật xuất sắc thế?”. Giang Vũ Phi thở dài tán thưởng, tuy đánh giá phe nữ với nhau, cái nhìn cũng
khắt khe hơn, nhưng cô không thể không thừa nhận, bạn gái kia quả thực
vô cùng xinh đẹp.
Lâm Nguyệt Loan mỉm cười gật đầu, sau đó nói nửa đùa nửa thật: “Đương
nhiên rồi, đến Thần Quang, nhắc đến nhân vật xuất sắc phải nhắc đến lớp
10 (3)”.
Lâm Nguyệt Loan dẫn Giang Vũ Phi đến chỗ ngồi của cô và chỉ cho cô bạn
thấy phong cảnh tươi đẹp bên ngoài cửa sổ. Cả hai vội vàng nói thêm mấy
câu nữa, Giang Vũ Phi phải về để kịp giờ học bên trường Thanh Hà. Lâm
Nguyệt Loan tiễn bạn ra tận cổng sau đó mới trở lại lớp.
Chưa đi đến lớp học đã nghe thấy chuông vào lớp, Nguyệt Loan co chân
chạy vội vào. Đang chạy lên cầu thang thì có một bóng người vụt lên từ
phía sau, va vào vai cô, cô “ối” lên một tiếng rồi chúi xuống. May thay, tay nhanh nhẹn túm được vào cầu thang nếu không thì đầu gối đã tiếp
đất, không đau thấu xương mới lạ.
Người đó vội quay đầu lại hỏi: “Cậu không sao chứ?”.
Lâm Nguyệt Loan vừa đứng vừa thở vừa nói: “Tiêu Tinh Dã, cậu thực sự phải thay đổi cái tính hấp tấp của cậu đi”.
Tiêu Tinh Dã nhìn cô, giọng không hề khách khí: “Chạy không nhanh thì
tốt nhất ở lì trong lớp ấy, ra ngoài này chắn đường người khác làm gì?”.
Loại người này thực sự không thể nói lý lẽ được, Lâm Nguyệt Loan không
thèm nhiều lời với cậu, cô lườm cậu một cái rồi chạy về lớp học. Một
bóng người lướt qua, Tiêu Tinh Dã vụt lên như một cơn gió và biến mất ở
chỗ rẽ hành lang. Quả đúng là cao thủ điền kinh danh bất hư truyền.
Chuông tan học đã vang lên. Theo sau tiếng chuông là học sinh các lớp ùa ra
như diễn tập quân sự. Không đến năm phút sau hai phần ba số học sinh đã
xuống sân trường, hành lang chỉ còn lại những học sinh không vội về nhà
mà chầm chậm thả bước.
Minh Nhật Lãng đợi mọi người ra về gần hết mới thu dọn sách vở và đi ra
ngoài. Trước dãy phòng học, một chiếc xe Benz màu đen đã đợi sẵn ở đó.
Cậu không vội vàng lên xe ngay mà đi đến hành lang bên trái ngồi nghỉ
một lát. Ở đó là một chiếc tủ để đồ chia làm nhiều ngăn đặt sát tường,
được đánh số và phát cho học sinh để đồ dùng cá nhân. Ngăn của cậu số
202, mở tủ ra đã có hàng xấp thư màu hồng trong đó. Cậu cho hết chỗ thư
đó vào cặp rồi khóa tủ và ra về.
Bác Hồng lái xe nhìn thấy cậu từ xa đi tới liền vội vàng mở cửa xe. Cậu
cúi người chui vào xe, chưa kịp ngồi xuống thì ngửi thấy một mùi thơm
dịu nhẹ. Ghế sau đã có một người ngồi sẵn đón cậu với một nụ cười tươi
và ấm áp.
“Mẹ, sao mẹ đến đây?”.
Bà Minh mới gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ như mới ba mươi.
Phong thái quý phái, nhẹ nhàng. Ánh mắt cười nhìn Minh Nhật Lãng luôn ẩn chứa sự lo lắng.
“ A Lãng, mẹ nghe bác Hồng nói hôm nay con suýt bị bóng đụng phải”.
Minh Nhật Lãng sững người, cậu quay lên nhìn bác Hồng và nói với vẻ không vui: “Bác Hồng”.
Bác Hồng phân bua: “Cậu chủ, ở trường xảy ra chuyện gì, nếu tôi không
nhìn thấy thì không sao, nhưng nhìn thấy rồi thì không thể không nói với phu nhân được, nhỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?”.
Minh Nhật Lãng mím chặt môi dưới, dáng vẻ tức giận. Bà Minh thấy thế
liền an ủi con trai: “A Lãng, bác Hồng cũng là nghe lời mẹ mà để ý con
thôi, con đừng trách bác ấy”.
Minh Nhật Lãng im lặng một hồi, sau đó buồn bã nói: “Con giận bác Hồng
làm gì, có trách thì trách bản thân con tại sao lại bị căn bệnh này
chứ?”.
“A Lãng”. Bà Minh vội ngắt lời con, nhìn ánh mắt con bà vừa giận vừa thương: “Không được nói những lời này nữa…”.
Minh Nhật Lãng im lặng không nói nữa, đôi môi đã mím lại thành một đường thẳng. Bà Minh khẽ ôm con vào lòng, niềm yêu thương dâng đầy trong tim. Ban đầu Minh Nhật Lãng cựa quậy không đồng ý, nhưng sự kiên trì của
người mẹ đã khiến cậu mềm lòng mà nép chặt trong vòng tay ấm áp, đầy yêu thương của bà.
Vòng tay ấm áp này là nơi tránh gió cả đời này cậu không thể thiếu, nó
đã cùng cậu vượt qua không biết bao nhiêu khoảnh khắc đau đớn và cô đơn.
Bà Minh ôm chặt đứa con, trong lòng bộn bề cảm xúc. Khi con còn là hình
hài bé nhỏ trong bụng, bà đã chờ đợi, mong ngóng nó ra đời như thế nào.
Từ thời thơ ấu cho tới khi thiếu niên, tưởng chừng bình lặng trôi qua,
chỉ có bà mới biết những nỗi khổ cực trong đó. Bà có bao nhiêu nỗi khổ
tâm, con trai bà cũng chịu bấy nhiêu sự đau đớn.
“A Lãng”, bà Minh nhẹ nhàng hỏi con: “Hay là… chúng ta vẫn như ngày xưa, mời gia sư đến nhà dạy con, không đến trường học nữa. Được không?”.
Minh Nhật Lãng ngay lập tức đẩy bà Minh ra, cậu nhìn bà chằm chằm, ánh mắt kiên định: “Không, con muốn đi học”.
“A Lãng, con ở trường học mẹ không yên tâm chú