
gặp sự cố rơi xuống đất vỡ tan
thành trăm mảnh.
Ba người không ai nói gì cả, dường như đồng thời mất đi khả năng phản
ứng. Cho đến khi Minh Nhật Lãng đi vào đưa cho bà Minh xem len: “Mẹ, mẹ
thích loại này không?”.
Trong nháy mắt lấy lại thần thái, bà mỉm cười với con và đáp: “Cái này à, mẹ không thích lắm, con đi chọn loại khác đi”.
“Vâng”. Minh Nhật Lãng quay người đi mới phát hiện ra bác Trần lái xe của bố đang đứng cạnh ghế sofa.
“Ơ, sao bác Trần lại đến đây ạ?”.
Bác Trần chưa biết trả lời thế nào thì bà Minh đã nhanh trí tiếp lời:
“Bố con nghe nói mẹ con mình ở cửa hàng len nên kêu bác Trần đến đón”.
“Chúng ta ngồi xe bác Hồng đến đây rồi, làm gì bố phải bảo bác Trần đến nữa?”.
“Mẹ cũng nói thế, đang định bảo bác Trần về”.
Đang nói chuyện thì Lâm Nguyệt Loan cũng đến. Cô cũng quen bác Trần,
nhìn thấy sắc mặt của Tạ Đàm và bác Trần cô lập tức hiểu ngay mọi chuyện đã bị lộ. Thấy bà Minh không hề biểu hiện gì trước mặt Minh Nhật Lãng
mà còn đang hối thúc cậu đi chỗ khác, không muốn cậu phát hiện ra chuyện này, Lâm Nguyệt Loan nhanh chóng nói: “A Lãng, tớ nhìn thấy một loại
len đẹp lắm, cậu đi xem cùng tớ đi”.
Sau khi thấy bóng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng khuất sau quầy hàng, bà Minh mới nghiêm mặt lại, không thèm nhìn ai mà chỉ nói: “Hai người
mau chóng rời khỏi đây, người đi trước người đi sau, tuyệt đối không
được để A Lãng thấy hai người”.
“Hinh Dật, em hãy nghe anh giải thích”.
Nửa đêm, ông Minh và bà Minh ngồi trong phòng ngủ, ông đang thành khẩn nói chuyện với vợ.
Từ khi rời khỏi cửa hàng len, sắc mặt bà vẫn bình thường, không chút
thay đổi. Sau khi ông Minh về nhà bà vẫn giữ nụ cười tươi trước mặt
chồng, con. Mọi thứ vẫn diễn ra như hàng ngày nó vẫn thế, Minh Nhật Lãng không hề phát hiện ra mẹ mình có điều gì khác thường so với những tối
trước. Trong mắt Lâm Nguyệt Loan đã ẩn chứa nỗi buồn và lo lắng nhưng
cũng giống vợ chồng bà Minh, cả ba người biết chuyện nhưng vẫn tỏ ra
bình thường để che giấu Minh Nhật Lãng.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Minh, Lâm Nguyệt Loan chỉ ngồi lại một chút
rồi xin phép về. Bà Minh vẫn tới phòng A Lãng ngồi cùng cậu như bình
thường, khi nào cậu ngủ say mới về phòng.
Vừa ra khỏi phòng, mọi cố gắng suốt buổi tối dường như tan biến trong
chốc lát. Hai chân bà nặng trĩu, có cảm giác không thể lê bước được nữa, bà dựa vào tường, bất động.
Lần thứ N ông Minh bước ra khỏi phòng ngủ để sang ngắm con, thấy vợ mình gương mặt xanh xao đứng dựa vào tường như vậy, ông vội lao tới đỡ vợ:
“Hinh Dật, em làm sao thế?”.
Như có sức mạnh từ đâu tràn về, bà đẩy mạnh ông ra: “Đừng động vào tôi”.
Sau đó bà mau về phòng rồi đóng rầm cửa lại. Ông Minh vội vàng đẩy cửa vào, suýt nữa thì bị bà cho ở ngoài.
“Hinh Dật, em hãy nghe anh giải thích”.
“Được, anh nói đi”. Bà Minh nhìn thẳng vào chồng, ánh mắt sắc lạnh.
“Hinh Dật, không phải anh có ý giấu em nuôi bồ nhí bên ngoài. Anh và Tạ
Đàm ở bên nhau không phải vì anh yêu cô ấy mà chỉ vì anh muốn có một đứa con khỏe mạnh. Quan hệ của anh và cô ấy chỉ ở mức thế, đứa trẻ sinh ra
xong cô ấy sẽ lập tức đi Pháp ngay”.
“Anh nói cái gì? Anh và cô ta ở bên nhau chỉ vì anh muốn có một đứa con khỏe mạnh? Là như thế sao?”.
“Đúng thế, Hinh Dật, anh không bao giờ phản bội em vì người phụ nữ khác, em mãi mãi là người phụ nữ anh yêu nhất”.
Bà Minh đột nhiên run rẩy, cảm giác không thể không chế được bản thân
nữa, bà run run: “Minh Hạo Thiên, anh có biết không? Tôi thà chấp nhận
anh ở bên người phụ nữ khác vì anh yêu người ta còn hơn, vì như thế có
nghĩa là anh không vừa ý với tôi. Nhưng anh lại vì một đứa con khỏe mạnh nên mới ở bên cô ta, có nghĩa là anh không hài lòng về A Lãng, tôi thà
để anh làm tổn thương bản thân còn hơn để anh làm tổn thương A Lãng, bởi vì tôi là một người mẹ!”.
“Hinh Dật, không phải anh không hài lòng về A Lãng. Anh yêu con như em,
con cũng là cốt nhục của anh. Điều anh nuối tiếc đó là con không đủ khỏe mạnh, vì thế anh mới muốn có một đứa con nữa, nhưng em lại không muốn
sinh…”.
“Vì thế anh mới tìm người phụ nữ khác sinh cho anh”.
“Không phải như thế, nếu anh muốn tìm người sinh hộ thì anh đã tìm từ
sớm rồi chứ đâu phải để đến bây giờ. Anh và Tạ Đàm… do một lần vô tình
mới có đứa bé này, đến khi anh biết chuyện thì cô ấy đã có thai hơn ba
tháng rồi. Phá thai quá nguy hiểm nên anh không muốn giết đi sinh linh
đó. Vì thế, Hinh Dật, anh mong em hãy hiểu cho anh, được không?”.
“Không, Minh Hạo Thiên, tôi không thể hiểu cho anh được. Anh đột ngột
mang tới cho tôi sự đả kích này, tạm thời tôi không thể chấp nhận được,
làm sao còn có thể hiểu được chứ?”.
“Anh biết em vô cùng khó chịu nên anh mới giấu em”.
“Nếu như tôi không phát hiện ra thì anh sẽ giấu tôi đến bao giờ? Cả đời sao?”.
“Hinh Dật, anh vốn định đợi đứa bé đó đầy năm rồi đưa nó về nhà họ Minh
dưới danh nghĩa con nuôi. Đợi em thích nó rồi anh mới nói cho em biết sự thật, như thế em sẽ dễ chịu hơn một chút”.
“Minh Hạo Thiên, anh thực sự muốn có một đứa con nữa sao?”.
Ông Minh thở dài: “Hồi trước khi em nói không muốn si