
cùng chỉ có tiếng còi xe gào thét.
Trong lòng lóe sáng tia hi vọng, cô đau đớn chống tay xuống đất lấy sức quay đầu nhìn lại.
Minh Nhật Lãng vẫn đứng thẳng trên mặt đất, cách chỗ cậu đứng một ngón
tay là một chiếc xe máy đang đứng, tiếng động cơ vẫn đang kêu ầm ầm.
Người ngồi trên xe bỏ mũ bảo hiểm xuống, nhếch mép cười: “Quả nhiên là
không thèm tránh, đúng là nhìn không ra cái tên công tử như cậu cũng có
bản lĩnh gớm”.
Bóng đêm vây quanh đã che khuất gương mặt trắng bệch củaMinh Nhật Lãng. Thế nhưng bóng cậu đứng vững trãi như một ngọn núi.
Nhìn thấy Minh Nhật Lãng bình an vô sự, Lâm Nguyệt Loan mới lấy lại tinh thần và sức lực. Cô lồm ngồm bò dậy, vội lau nước mắt chạy tới mắng mỏ: “Lục Kiêu, anh thật quá đáng! Làm sao anh lại giở cái trò này ra mà dọa người ta chứ, nếu như anh không thắng phanh kịp thì làm thế nào?”.
Người ngồi trên xe chính là người đi cùng Bạch Vân Tịnh mà cô và minh
nhật lãng đã gặp ở công viên, là Lục Kiêu học cùng trường Thanh Hà với
Giang Vũ Phi.
“Không kịp bóp phanh thì anh đây lượn một vòng quanh hai người, kĩ thuật lái xe của anh khá lắm, không tin có thể thử lại?”. Lục Kiêu nhếch mép
cười châm chọc, con xe lại lượn một vòng tròn chuẩn bị lao vào lại.
Lâm Nguyệt Loan vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Anh… đồ khốn kiếp, anh muốn khoe kĩ thuật thì đi mà tìm đối thủ xứng tầm đi, ra uy với chúng tôi
thì có bản lĩnh gì chứ?”.
Lục Kiêu mặc kệ tiếng gào thét của cô, tay cậu ta vẫn lên ga đều đều,
con xe lại nhằm hướng hai người lao tới. lần này Lâm Nguyệt Loan nắm
chặt lấy tay cậu, cả hai ở yên vị trí không trốn không tránh, mặc kệ xe
đang lao tới. Ánh đèn càng lúc càng gần, cả hai nhắm chặt mắt lại, hai
bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời.
Xe lao đến gần quả nhiên lại đổi hướng vòng qua hai người. Thế nhưng do
xe lượn lại quá gần, sức gió và chấn động kéo theo khiến hai người đứng
không vững nữa là ngã lăn ra đất.
Lâm Nguyệt Loan kinh hãi kêu lên: “Minh Nhật Lãng, cậu có sao không?”.
“Không sao?”. Ngã nhẹ thế này Minh Nhật Lãng vẫn chịu được.
Thấy hai người ngã lăn ra đất Lục Kiêu càng hứng thú, mấy chiếc xe coi
hai người là trung tâm cứ thế mà lượn vòng qua vòng lại. Đều vô cùng
nguy hiểm, lướt qua cơ thể hai người, chỉ xém chút nữa sẽ đâm vào.
Buông tay Lâm Nguyệt Loan ra, cậu quay sang ôm chặt lấy cô. Giống như
hai con lạc đà đang chiến đấu với bão cát trong sa mạc, dựa vào nhau để
tồn tại. Nước mắt Lâm Nguyệt Loan lại lần nữa tuôn rơi, rơi vì cậu đã
không quản tất cả để bảo vệ cho mình.
Bên tai lại vang lên tiếng động cơ xe máy lại gần, từ phía xa một chiếc
xe máy khác lao đến. Nghe qua tiếng ga và tiếng động cơ cũng biết tay
lái của người này lướt gió thế nào.
Đám dân đua xe đều là dân đua nên nghe tiếng xe là biết cao thủ tới, tất cả vội dừng xe lại. Sau đó cả đám chiếu đèn về phía chiếc xe đang lao
tới, chiếc xe giảm dần tốc độ rồi lóe đèn lên báo hiệu sau đó lại rồ ga
vù đến.
Lâm Nguyệt Loan tinh mắt, nhìn cái đã nhận ra đó là con xe “tuyệt đại
giai nhân” độc nhất vô nhị của Nguyên Thần Dạ, cô ngay lập tức hét lên:
“Nguyên Thần Dạ, Nguyên Thần Dạ”.
Những kẻ lòng dạ đố kị luôn đáng sợ nhất, Lục Kiêu đã trêu đùa hai người nãy giờ mà vẫn chưa chán tay. Lần này lại có thêm Nguyên Thần Dạ đến
nữa chỉ e đêm nay không biết bao giờ mới có thể ngừng lại được.
“Tuyệt đại giai nhân” lượn một vòng rồi dừng lại, Nguyên Thần Dạ xuống
xe bỏ mũ bảo hiểm ra rồi chau mày nhìn Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đang thê thảm ở đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng bên,
cậu nói với vẻ khó chịu: “Sao, một đám người các cậu bắt nạt hai người
họ à?”.
Trong giới đua xe Nguyên Thần Dạ cũng có chút tiếng tăm, cậu vừa lên
tiếng cả đám kia im bặt, cúi đầu xuống không nói gì, duy chỉ có Lục Kiêu không phục: “Bọn này chỉ đùa thôi, nhàn nhã không biết làm gì nên tìm
trò vui thôi mà, Nguyên công tử cũng quản cả những việc này sao?”.
“Cậu thích chơi thì tôi chơi cùng cậu. Vừa may tôi đang rỗi rãi không có gì chơi” Nguyên Thần Dạ lạnh lùng buông lời và nhìn Lục Kiêu, trên
người cậu là bộ đồ da màu đen kiêu hãnh đứng đó nhìn phong độ như vị cha sứ.
Mặt Lục Kiêu biến sắc. Cậu ta tìm Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng làm
trò vui, giờ thì Nguyên Thần Dạ nói tìm cậu kiếm trò vui, cậu đã đánh
giá thấp cậu ta rồi.
“Được, cậu chọn địa điểm đi, chúng ta sẽ đi đâu chơi?”.Ánh mắt Lục Kiêu đang bùng cháy.
Ngược lại với cậu ta, ánh mắt Nguyên Thần Dạ lại lạnh lùng như băng.
“Đường Đông Lĩnh Bàn Sơn, các cậu đến đó trước đi, tôi đến sau”.
Lục Kiêu dẫn đám người xe kia rời khỏi đó. Nguyên Thần Dạ bước lại gần
chỗ Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng, cả hai đã đứng dậy và đang phủi
bụi cho nhau.
“Nguyên Thần Dạ, hôm nay thực sự cảm ơn anh”. Lâm Nguyệt Loan nói, mắt
vẫn lấp lánh giọt lệ. Hai bím tóc cũng rối tung, tóc mai lòa xòa trước
trán, mặt mày lấm lem nước mắt, nhìn vô cùng thảm thương.
Minh Nhật Lãng đưa mắt nhìn Nguyên Thần Dạ, ánh mắt cậu vô cùng phức
tạp. Cậu đã từng nói trước mặt Nguyên Thần Dạ rằng, cậu sẽ bảo vệ Lâm
Nguyệt Loan, sẽ không để Ngu