
Loan đỏ hồng hai má đưa tay nhận hộp kẹo, không cần mở ra cô đã cảm nhận được hương vị thơm ngọt của nó rồi.
Bác Hồng lái xe đưa Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đến phố Đông Hoa.
Đây là phố đi bộ nên xe không vào trong được, bác Hồng đành để hai người đi bộ từ đây.
Quán vằn thắn Quảng Ký, khách ăn đứng đầy cửa.
Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng vào bàn trong cùng, đợi chán chê mới có người mang tới hai bát vằn thắn.
Món vằn thắt của các cửa hàng khác đều cho lẫn vằn thắn với canh, rau
cải và nấm hương cho trực tiếp vào bát. Nhưng vằn thắt ở Quảng Ký nước
canh trong như nước, vằn thắn được nặn thành từng viên nhỏ, qua lớp vỏ
trong suốt còn nhìn thấy lớp thịt bên trong, giống như những chú cá nhỏ
bơi lội trong nồi canh. Trong bát còn rắc một ít hành hoa, rau xanh và
nấm hương được đặt riêng ở một chiếc đĩa nhỏ.
Minh Nhật Lãng nhìn bát canh vằn thắn trong như nước, tò mò hỏi: “Đây là cao thang à?”.
Lâm Nguyệt Loan cười nói: “Cậu nếm thử là biết”.
Nếm thử một muỗng, mùi vị vô cùng thơm ngon, trước giờ chưa bao giờ được nếm qua, cậu xuýt xoa: “Nước canh nhìn trong như nước bình thường, tại
sao khi uống lại ngon thế nhỉ?”.
“Đầu bếp ở đây nói cao thang thượng hạng sẽ trong như nước, không có tạp chất nổi lên. Nghe nói là xương lợn được lọc thịt ra rồi ninh nhỏ lửa
mười hai tiếng mới được”.
“Hèn chi vị ngon thế”.
Minh Nhật Lãng ăn một lúc đã hết một nửa, ngước nhìn thấy Lâm Nguyệt
Loan vẫn chưa động đũa, cậu ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ăn đi?”.
Lâm Nguyệt Loan cầm bát vằn thắn của mình sẻ một nửa sang cho minh nhật lãng, rồi nói: “Cậu thích ăn thì ăn nhiều một chút”
“Thế nhưng cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu, tớ có thể gọi thêm mà”.
“Quán này đông khách lắm, ban nãy quên không gọi ba phần, bây giờ gọi
thêm thì phải đợi lâu lắm. Đằng nào tớ cũng ăn một lần rồi mà không như
cậu đến lần đầu, vì thế cậu ăn nhiều một chút”.
Nhìn bát vằn thắn đầy ắp trước mặt Minh Nhật Lãng chậm chạp ăn, cậu có cảm giác không lỡ ăn hết nó.
Bước ra từ quán Quảng Ký thấy dãy phố lên đèn, nghi ngút khói, Minh Nhật Lãng nhìn mọi thứ rất lạ lẫm, cậu hỏi: “Ở đây nhiều hàng ăn thế này, họ bán cái gì thế?
“Đồ nướng nhiều nhất, sau đó là đồ ăn vặt đặc biệt”.
“Đồ nướng”. Minh Nhật Lãng nhớ lại món nướng hôm cả nhóm đi dã ngoại ở
hồ Phương Trạch, “Giống những món nướng hôm chúng ta đi dã ngoại ăn à?”.
“Uh, khác cái là họ dùng đồ nướng chuyên dụng hơn thôi”.
“Bọn họ có nướng tôm không?”. Minh nhật lãng vẫn chưa thể quên được món tôm lần trước.
“Không có, ai tốn thời gian đi bắt tôm về nướng chứ”.
“Lâm Nguyệt Loan này, hôm nào đó chúng ta đi bắt tôm đi?”.
Cứ nghĩ đến việc được đi bắt tôm riêng với Lâm Nguyệt Loan ở hồ Phương Trạch, là trong lòng cậu rộ lên cảm giác rất vui sướng.
“Không được, đã cuối thu rồi, nước hồ lạnh lắm, xuống nước mùa này bị cảm như chơi”.
Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt cấu: “Giá mà tớ không bị thương thì hay quá, không lỡ mất buổi đi chơi của lớp mình”.
“Không sao mà, đợi mùa xuân ấm áp là chúng ta có thể đi bắt tôm rồi, vừa ngon lại vừa dinh dưỡng”.
Mùa xuân năm sau, Minh Nhật Lãng chợt cảm thấy nó qua xa vời. Thế nhưng
nhìn thấy nụ cười của Lâm Nguyệt Loan cậu cũng cười theo và gật đầu:
“Uh, cứ như thế đi, mùa xuân chúng ta sẽ đi hồ Phương Trạch”.
Hai cô cậu tuổi trẻ phơi phới đã hẹn ước với mùa xuân năm sau.
Một câu chuyện rất ngắn nhưng đã được khắc sâu vào lòng minh nhật lãng,
từng câu chữ như những nốt nhạc đang nhảy múa và hợp thành một khúc
nhạc, cứ phát đi phát lại trong tim cậu…
Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế. Nắng vàng
chiếu lên người cậu và chiếu xuyên trái tim cậu. Trong trái tim ấy có
một vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này đã bị nắng chiếu tan
biến hết.
Love 1:
Dãy phố này toàn hàng ăn và quá đông người, hàng nào cũng khói bay nghi
ngút và nhem nhuốc, Lâm Nguyệt Loan không muốn dẫn Minh Nhật Lãng đi vào đó ăn. Dù sao hàng ngày cậu ăn uống cũng cẩn thận, kĩ càng những thứ
này tốt nhất không nên cho cậu ăn nhiều. Nếu không dạ dày mà gặp rắc rối là lại có chuyện. Vì thế cô dẫn cậu đi lòng vòng để ra ngoài đường về.
Minh Nhật Lãng bước vài bước là khựng lại, cậu biết đây là đường về: “Tớ không muốn về”.
“Chúng ta đã ăn vằn thắn rồi mà”. Lâm Nguyệt Loan nhắc lại mục đích mà hai người đến đây.
“Con phố này náo nhiệt thế cơ mà, tớ muốn đi thêm lúc nữa”.
Gương mặt Lâm Nguyệt Loan hơi khó coi, chính vì nó náo nhiệt nên cô mới
không muốn dẫn cậu vào đây nữa. Người quá đông, cậu bị đẩy ra đẩy vào
nhỡ may có chuyện gì thì sao?
Thấy cô im lặng nghĩ ngợi Minh Nhật Lãng nói với giọng trầm buồn: “Đi ra ngoài cùng tớ phiền phức lắm phải không?”.
“Làm gì có, chỉ là tớ thấy con phố này vừa ồn ã lại đầy mùi dầu mỡ, nên
muốn đi ra ngoài nhanh nhanh chút, chúng ta đi ra đường Tây Ninh đi, ở
đó có rất nhiều cửa hàng bán đồ mỹ nghệ và thủ công, nhiều người thích
đến đó lắm”.
Minh Nhật Lãng nghe đã thấy thích rồi, cậu hối thúc cô: “Ok, chúng ta mau đi thôi”.
Đường Tây Ninh là nơi tập trung nhiều cửa hàng nhỏ, ha