
i bên con phố dài
có vô số cửa hàng bày bán đủ mặt hàng muôn hình vạn trạng. Đồ gỗ điêu
khắc, đồ thêu, socola DIY, tranh, nến thủ công, tranh màu… tất cả đều là những mặt hàng cá tính và thịnh hành. Tuy không thực sự đẹp và tinh tế
nhưng đều là những thứ độc nhất vô nhị.
Cả hai tản bộ dọc con phố, mỗi hàng đều ngó qua một chút, các mặt hàng
bày bán đều đặc sắc và hấp dẫn. Với những người ít ra ngoài như Minh
Nhật Lãng mà nói, đúng là có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Đi tới một cửa hàng nặn đồ thủ công gốm sứ, bà chủ béo tròn và thân
thiện luôn tươi cười giới thiệu hàng loạt đồ gốm sứ đáng yêu, bà chủ
nói: “Nếu như các cháu không thích món đồ nào ở đây thì hai cháu có thể
tự làm”.
Trong cửa hàng có một gian làm đồ gốm. Có một chiếc bàn dài và những
chiếc máy xoay tròn được xếp lần lượt, đợi khách tự tay làm thử.
Minh Nhật Lãng không muốn đi tiếp, cậu nói: “Tớ muốn thử làm xem thế nào. Lâm Nguyệt Loan này, chúng ta cùng làm đi?”.
Nhìn gương mặt háo hức và hứng thú của cậu Lâm Nguyệt Loan không nỡ từ chối, thấy cũng còn sớm nên cô đồng ý.
Có một thợ chuyên nghiệp ở đây đến dạy hai người làm.
“Hai cháu muốn làm gì, có mấy thứ đơn giản như làm cốc, làm bát, làm bình hoa đấy”.
Cả hai không biết nên chọn làm cái gì, thấy các khách trong quán đều có đôi có cặp và đều chọn làm cốc, trong bụng nghĩ thầm chắc cốc dễ làm
nhất, nên cứ bắt đầu làm từ cái đơn giản nhất vậy.
“Chúng cháu cũng làm cốc”.
Bác thợ cười, nụ cười đầy hàm ý nhưng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng không để ý đến.
Những miếng đất sét trong tay hai người dần dần thành hình. Minh Nhật
Lãngdùng đất sét cứng làm cốc, làm thành một chiếc cốc tròn tròn, béo
béo, thêm hai cái quai cốc nữa, rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Lâm Nguyệt
Loan nghe ý kiến của bác thợ nên dùng đất sét mềm, có độ dẻo cao và màu
sắc rực rỡ. Cô nặn thành một chiếc cốc có hình hoa tuy líp, rất đẹp và
tinh tế. Trên hai chiếc cốc đều có khắc tên hai người.
Trong quán đã cho hai chiếc cốc vào trong lò nung, chiếc cốc làm bằng
đất sét mềm có màu sắc rực rỡ, giống như một đóa hoa tuy lip. Chiếc cốc
làm bằng đất sét cứng vẫn giữ nguyên màu nâu, mang hơi hướng cổ kính.
Hai chiếc cốc của hai người làm là những tác phẩm đẹp nhất trong số
những khách hàng, bác thợ khen hai người hết lời. Có mấy vị khách cũng
tới ngắm hai chiếc cốc, có một đôi tình nhân xem xong, cô gái nói: “Nhìn hai em hình như còn là học sinh, thế mà sớm đã hẹn ước cả đời rồi à?”.
Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan không hiểu nên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên sự hoài nghi.
“Hai em không biết ý nghĩa của chiếc cốc à?”. Vị khách nữ tỏ ra rất bất ngờ.
Cả hai nhất loạt lắc đầu.
“Một chiếc cốc đại diện cho cả đời, vì thế các đôi tình nhân đến quán
này đều thích làm cốc, có ý nghĩa là sẽ cùng với người mình yêu yêu nhau trọn đời”.
(Một chiếc cốc và một đời trong tiếng Trung phát âm tương đương nhau: yi bei zi)
Hóa ra chiếc cốc lại có ngụ ý như thế, chàng trai và thiếu nữ sau khi hiểu ra đều đỏ bừng mặt.
Sau khi ra khỏi cửa hàng gốm, đôi má hai người vẫn chưa hết đỏ.
Hai chiếc cốc được gói lại với nhau, hiện Lâm Nguyệt Loan đang ôm nó
trong lòng. Cả hai đi đến cuối đường Tây Ninh rồi nhưng không muốn đi
ngược lại mà đi đường vòng trở về. Con phố này vô cùng yên tĩnh, nhà cửa hai bên phố đều chìm trong ánh đèn đêm, trên trời vài ngôi sao lẻ đang
lấp lánh. Bóng những cây ngô đống bên đường nghiêng ngả vào nhau như
đang thì thầm nói chuyện mà cũng có phần giống những bức tranh thủy mặc
họa trong đêm.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân thong thả của hai người. Cả hai cũng không ai lên tiếng càng khiến ho màn đêm thêm phần tĩnh lặng.
Lâu sau minh nhật lãng thì thầm bên tai cô phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Lâm Nguyệt Loan này, tớ…”.
Đột nhiên có tiếng xe máy xé gió lao tới, không chỉ một chiếc. Hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc lấn át câu nói dở của minh nhật lãng.
7 8 chiếc xe máy gầm rú xoẹt qua hai người. Lâm Nguyệt Loan vội kéo minh nhật lãng đứng sát vào tường tạm tránh. Những người ngồi trên xe đều ăn mặc như các tay đua, áo da, gang tay, đồ bảo hộ, mũ, nhìn qua giống như vừa đi đua xe về.
“Thật là, đây có phải là chỗ đua xe đâu chứ, đường thì nhỏ mà đi thì nhanh”.
Lâm Nguyệt Loan vừa làu bàu nói mấy người đua xe vừa kéo Minh Nhật Lãng
ra ngoài đường. Đột nhiên ánh đèn phía xa lóe sáng rồi tiến dần về phía
họ, ánh đèn chiếu vào hai người khiến hai người chói không mở được mắt.
Lâm Nguyệt Loan cố gắng mở mắt ra nhìn, thấy một chiếc xe đang lao về
phía hai người.
Lâm Nguyệt Loan hoảng loạn đánh rơi túi cốc xuống đất. Không có thời
gian để mà nghĩ đến hai cái cốc nữa, cô vội vàng xoay người đẩy minh
nhật lãng ra xa. Vừa xoay người đã thấy người mình nhẹ bẫng và bị đẩy
văng bởi một bàn tay.
Là minh nhật lãng đã đẩy cô ra trước.
Cô văng xuống nền đất cái bịch một cái, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào. Người cô mềm nhũn trên nền đất cứng lạnh toát, trong lòng đã run
rẩy, chờ đợi tiếng va đập mạnh phía sau. Nước mắt, đã lấm lem hết lên
mặt từ bao giờ.
Thế nhưng cuối