
n lại, trề môi nói:
"Tờ giấy này anh quyết định giữ lại, nói kiểu gì thì em cũng là một nữ họa
sĩ tài giỏi!".
Cô lườm anh một cái mắng: "Đồ biến thái".
Anh hít một hơi thật dài, dồn lực vào đôi đũa kẹp chặt lấy đũa của cô:
"Không cho ăn nữa, anh có việc cần nhờ em giúp". Cô lại lườm anh một
cái: "Nhanh! Có lời mau nói, ăn cơm là việc quan trọng nhất trong cả ngày
đấy!".
Ánh mắt anh sáng rực, tựa như có ngọn lửa đang hừng
hực cháy. "Anh sắp phải làm lễ đính hôn, nhưng.., anh thực không thích
người con gái ấy, em có thể giúp anh một lần được không".
Cô khẽ giật mình, định thần lại, cười hết cỡ: "Cô
ấy có chỗ nào không tốt? Gia thế hiển hách, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp.
Người khác muốn cầu mà cầu không được, anh lại muốn chối từ ư?" Anh lắc
đầu: "Anh từ trước đến giờ chưa cầu xin em điều
gì...".
Cô cười như nắc nẻ: "Anh còn chưa cầu xin qua?
Hồi đầu năm thứ hai đại học, là ai gắng gượng cầu xin em nghe "Sự mê muội
ấm áp" của Hầu Tương Đình, em không nghe anh còn ném viên đạn bọc đường
qua cho em.
"Em còn không biết xấu hổ mà nhắc đến". Anh
đột nhiên tức khí đập tay xuống bàn ăn cơm, "Anh mua cho em MP4 để em
dùng, cho em thẻ để em có thể thoải mái chi tiêu. Kết quả... đến tận giờ em vẫn
còn chưa nghe qua! Còn nói gì đến việc được ăn kẹo bọc đường, hãy mang kẹo ấy
trả lại cho anh. Cái gì cũng ngụy biện!".
"Sau này, anh hát cho em nghe nhé, không được
quên đâu đây. Em có thể ở KTV nghe anh hát hết cả buổi tối. Cả buổi tối chỉ
nghe một bài hát ấy thôi cũng được. Ai da, thật là một con quạ đen mù
mắt!". Cô cười rạng rỡ, cô còn nhớ, anh chỉ thích nghe "Sự mê muội ấm
áp" của Hầu Tương Đình. Giọng của anh rất mộc mạc, có chút hiền từ yêu
thương dễ làm xúc động lòng người, khi anh hát lên có phong vị của một ca sĩ
chuyên nghiệp.
Nhưng, cô chẳng thích tán dương anh, anh chàng này,
nêu được tán dương thì giống như đưa anh ta lên tận chín tầng mây vậy.
Việc ấy thực đắc ý a!
"Vì ca từ mà thích". Ánh mắt của anh nóng
bỏng, cô theo bản năng vội tránh ánh mắt ấy. Anh hừm nhẹ một tiếng: "Anh
vẫn mãi mong chờ, có một tia nắng mơ hồ ấm áp. Mỗi lần đứng ở đầu thành phố
này, cô đơn và yêu thương giống như phù vân. Hợp rồi tan."
"Ha ha, nói anh thật giống con quạ đen mà, còn
muốn hát nữa". Cô cố ý làm tổn thương anh. Anh cúi đầu thất vọng,
"Thật sự không hay sao?". Cô gật đầu nghiêm túc, anh thở dài:
"Chúng ta quay trở về việc ban đầu nói nhé, em rốt cuộc có giúp anh hay
không?".
"Lại muốn có vệ sĩ miễn phí đây! Hừm!" cô
chau mày bướng bỉnh, anh chắp hai tay, bái cô một bái: "Giúp một lần thôi,
đừng có thấy chết mà không cứu có được không? Chúng ta là huynh đệ mà, dân gian
có câu thực hay, đời này có thể là huynh đệ, cũng là do duyên phận mà".
Cô chun mũi: "Em là nữ nhi mà, kiếp sau làm nam
tử sẽ cùng anh kết bái nhé".
"Này!" anh cao giọng, "Em thực không
giúp sao?".
"Thêm một điều kiện", cô thò một ngón tay
ra, anh tựa hồ như hiểu được điều cô muốn nói, bí mật rút từ trong túi áo ra
một chiếc điện thoại mới. "Biết em để mắt đến chiếc điện thoại này".
"Làm sao anh biết được?" Cô giật lấy, đặt
trong lòng bàn tay, hai mắt từ từ sáng lấp lánh. Anh nhún vai: "Lần trước
em kéo anh đi lượn phố, ở trong cửa hàng điện thoại em đã nhìn ngắm thật lâu.
Sau khi tiễn em về nhà, anh đã lén lút quay lại hỏi người phục vụ, cô ấy nói em
ngắm chiếc "Xin chào" này." Anh lại mỉm cười "Nói thật
chiếc điện thoại này rất xấu, chỉ có em mới thích nó thôi".
Cô chun môi, "Đây là loại điện thoại nắp trượt
đời mới nhất đây, đẹp quá!". Cô lại thở dài nói: "Thật là..., đúng là
heo thì không thể hiểu được thế nào là đẹp và xấu". Anh dùng dao cắt một
miếng nhỏ thịt bò bít tết đưa lên miệng: "Em không nghĩ xem nên tặng anh
món quà gì à?". Anh lại tháo chiếc vòng ngọc phật từ trên cổ ra nói: "Em
tặng anh một đồng trả cho chiếc vòng ngọc này, có như vậy thì anh mới đeo
nó".
Cô cúi đầu, trong ánh mắt vụt sáng, nhanh đến mức
khiến người khác khó có thể nắm bắt. Kỳ thực, chiếc vòng ngọc phật ấy là do cô
hàng ngày tiết kiệm mà mua được. Để giấu anh việc cô tiêu tiền, cô đã cố ý lừa
anh, nói chiếc vòng ngọc này mua một đồng.
Thì ra, cách nói như vậy thật là chỉ có heo mới tin.
Viên ngọc ấy, làm sao mà chỉ có một đồng được.
"Em giận à?". Anh hỏi rụt rè, cô ngẩng đầu,
mỉm cười: “Anh thực là đồ ngốc, em làm gì mà phải tức giận chứ? Đồ mua một đồng
thì không tốt sao?". Cô thò tay ra trước mặt anh, "không tốt thì anh
trả lại cho em, em còn chưa muốn tặng nó cho anh".
Anh chăm chú nhìn viên ngọc quý, rồi đeo nó vào cổ
"Ai nói là không tốt, anh rất thích".
Thế cho nên em mới nói anh là kẻ "biến
thái", đồ mua chỉ có một đồng mà cũng thích. Cô cười khúc khích: "Yên
tâm đi, em sẽ làm vệ sĩ miễn phí của anh. Lần này chúng ta chuẩn bị chạy đến
nước nào?"
"Nhà em".
"Hả..." Cô gần như nghẹn cứng họng, mặt đỏ
bừng, hỏi không dám nghĩ: ''Anh nói chạy đi đâu?"
"Nhà em". Ngữ khí rất kiên định
"Trai chưa vợ gái chưa chồng..."
"Nhà em!". Anh ngắt lời cô, ánh mắt có phần
mãnh liệt. "Ngoài nhà em r