
gười trên ghế sofa.
Mắt liếc nhìn Lãnh Băng đứng trước mặt.
Người phụ nữ này là sát thủ đắc lực nhất của anh, chỉ khi có nhiệm vụ quan trọng mới xuất đầu lộ diện.
Lười nhát hừ một tiếng.
Rồi ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn làm việc.
"Sau này, nhiệm vụ của cô chỉ có một! Hãy bảo vệ sự an toàn cho người phụ nữ của tôi!"
Khóe miệng Lãnh Băng co giật "Bảo vệ phụ nữ của ngài?" Nghiêm túc gọi cô đến đây để bảo vệ cho phụ nữ của anh.
"Có ý kiến!" Lông mày Mộ Dung Kiệt nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Không có, ảnh chụp!" Sau đó trở lại nét mặt như cũ vẫn không chút thiện cảm nào.
Mộ Dung Kiệt híp nửa mắt"Rất tốt, sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi hỏi tội cô đầu tiên!"
"Vâng!"
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Kiệt có chút tái nhợt.
Không nhịn được lo lắng, nhưng không lộ ra ngoài chỉ nhàn nhạt hỏi"Ngài bị thương?"
"Không nghiêm trọng lắm, sau này, chủ nhân của cô chính là Ngải Tuyết, cô ấy muốn cô làm cái gì, cô cũng phải làm theo!"
Thân thể Lãnh Băng cứng đờ, tiếp đó khom người xuống.
"Vâng!"
***********
Bên trong phòng bệnh, Mộ Dung Kiệt nằm bên cạnh Ngải Tuyết.
Anh đặt giường bệnh của mình cạnh giường của cô.
Nhất định đòi phải dưỡng bệnh với Ngải Tuyết.
Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Mộ Dung Kiệt lúc này chả khác gì đứa con nít.
Trong lòng vui mừng không thôi.
"Đi ra ngoài!" Mộ Dung Kiệt ôm Ngải Tuyết, cũng không quay đầu lại nhìn Tử Hiên.
"Anh Kiệt, anh xem, hai người đều là bệnh nhân, một người còn hôn mê chưa tỉnh, em làm sao yên tâm để hai người trong phòng!" Anh có ngốc mới đi ra ngoài, khi có dịp nhìn Mộ Dung Kiệt dịu dàng ôn nhu như vậy.
"Đi ra ngoài, hình như lâu rồi em chưa được thưởng thức mùi vị bị ném xuống ao cá sấu thì phải?" Mộ Dung Kiệt cáu kỉnh nói.
Tử Hiên khẽ rùng mình, ao cá sấu. . . . . .
Anh tuyệt đối không bao giờ quên, đây chính là cơn ác mộng của cuộc đời anh.
Có một lần, anh lười biếng không chịu đi huấn luyện, khóc nhè như một đứa con nít trước mặt Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không nói lời nào.
Trực tiếp treo hai chân anh lên, không chút do dự ném anh vào ao cá sấu.
Thời điểm đám cá sấu sắp vồ đến con mồi vừa được thả xuống như anh.
Anh liền hôn mê bất tỉnh.
Một tháng sau cũng không thoát khỏi ám ảnh, từ đó anh không dám lười biếng nữa.
Cũng từ đó đã tạo ra một Quý Tử Hiên như bây giờ.
Trừ Mộ Dung Kiệt ra không ai dám trêu chọc Tử Hiên anh đây?
Tử Hiên bất đắc dĩ đứng lên.
Mặt buồn bã đi ra ngoài Mộ Dung Kiệt cẩn thận ôm Ngải Tuyết, cố gắng không chạm vào cánh tay đang có ống tiêm.
Sắc mặt Ngải Tuyết không có tia hồng hào nào.
Tim Mộ Dung Kiệt đau đớn vô cùng.
Hôn lên má cô không biết bao nhiêu lần, giống như chỉ có thể như vậy mới vơi đi sự khó chịu trong lòng anh.
Bác sĩ nói, cô bị thương rất nặng, phải hai ngày nữa mới tỉnh lại.
Anh muốn trông coi cô đến lúc cô tỉnh lại.
Để cô mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
Trước kia, anh đã từng hứa, không để Ngải Tuyết rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Nhưng chuyện lần này là ngoài ý muốn, vốn cho rằng cô ở bên cạnh Tử Hiên ở sẽ an toàn.
Không nghĩ tới, lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ả tiện nhân Thượng Quan Tử Uyển đó, anh nhất định cho cô ta biết rằng.
Chọc giận Mộ Dung Kiệt anh đây sẽ lãnh hậu quả gì.
Nghĩ tới đây, cả người Mộ Dung Kiệt tản ra hơi thở lạnh như băng.
*****
Hai giờ khuya hôm đó, Ngải Tuyết từ từ mở mắt.
Chung quanh tối đen như mực, nhắm mắt lại.
Cười khổ không phải mình đã chết rồi chứ? Sao tối như vậy!
Cô nhớ, cô đang ở sân vườn nướng thức ăn một lúc rồi bị một đám người vây quanh đánh.
Họ đạp trúng bụng cô, đau đến xé tâm can.
Kế đến, cô thấy máu chảy ra rất nhiều, sau đó, liền hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên, ánh mắt của cô mở ra lần nữa, hoảng sợ sờ bụng.
Động tác của cô đã đánh thức Mộ Dung Kiệt.
Lập tức mở đèn ở đầu giường, mừng rỡ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ngải Tuyết.
"Ngải Tuyết, em đã tỉnh? Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh!" Một tay kéo lấy tay cô nắm thật chặt.
Ngải Tuyết đẩy anh ra, đôi tay run rẩy vuốt bụng.
Không dám tin nhìn tới Mộ Dung Kiệt.
"Bảo bảo, bảo bảo của em, vẫn còn chứ?" Khóe mắt đẫm lệ hỏi.
Tim Mộ Dung Kiệt thắt lại trước lời cô nói, xoay mặt, để nước mắt không rơi xuống.
Nghẹn ngào nói"Ngải Tuyết, sau này, chúng ta sẽ có rất nhiều bảo bảo!"
Ngải Tuyết nghe anh nói, nước mắt không cầm được trực trào tuôn rơi.
Đôi môi run rẩy"Không có? Bảo bảo của em không có mất?" Không, cô không tin, không tin được.
Một tay Ngải Tuyết tháo ống tiêm ra, lật người đi xuống.
Mất thăng bằng té xuống đất.
Mộ Dung Kiệt nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô, không biết nên dỗ cô thế nào.
Anh biết phải mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật này.
Anh sẽ cùng cô, cùng vượt qua sự thật này.
Không ngừng an ủi cô"Bảo bối, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để xây dựng một tương lai hạnh phúc, chúng ta sẽ có rất nhiều Bảo Bảo!"
"Bảo bối, sau này, em phải sinh thật nhiều bảo bảo cho anh!"
"Được không? Sinh năm nam năm nữ, bé gái xinh đẹp như em, bé trai thì khôi ngôi như anh! Có được không?" "Bảo bối !" Mộ Dung Kiệt đỡ Ngải Tuyết ngồi xuống.
Chân sau