
tôi làm gì?"
Thượng Quan Tử Uyển hừ lạnh"Chúng ta là không thù không oán, nhưng thứ làm tôi để ý đến cô là Mộ Dung Kiệt!"
"Cô nói cô đã làm gì, sao Kiệt lại chọn cô, Thượng Quan Tử Uyển tôi có chỗ nào không bằng cô?"
"Vì anh ấy, tôi chấp nhận bỏ cả tập đoàn nhà tôi để đến công ty anh làm chức vụ thứ ký quèn này.."
"Nhưng trong mắt anh ấy căn bản không có tôi "
"Thậm chí, tôi đã từng cởi hết quần áo để trèo lên giường anh ấy, cũng bị anh vô tình ném ra ngoài" Tâm trạng Thượng Quan Tử Uyển có chút kích động, bắt đầu không ngừng xô đẩy Ngải Tuyết, Thủy Nhan vội ngăn cản trước mặt Ngải Tuyết.
"Đàn bà thúi, cô làm gì đấy?" Thủy Nhan đẩy Thượng Quan Tử Uyển.
Thượng Quan Tử Uyển mất thăng bằng ngã về phía sau.
Mấy người sau lưng Thượng Quan Tử Uyển nhìn thấy Thủy Nhan động thủ, giận không thể tiết.
Bọn họ như ong vỡ tổ xông tới bao quanh hai người bọn họ.
Ngải Tuyết đẩy Thủy Nhan ra nhìn Thượng Quan Tử Uyển.
"Các ngươi chỉ muốn mình tôi nên thả cô ấy đi!"
Thượng Quan Tử Uyển hừ lạnh"Thả cô ta? Nếu để cô ta đi ra ngoài báo cảnh sát thì sao đây?"
Nháy mắt với người phụ nữ cơ bắp vạm vỡ.
Người phụ nữ đó hiểu ý lập tức lấy gậy đánh sau gáy Thủy Nhan.
Thủy Nhan rên lên một tiếng liền ngất đi.
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan đã bất tỉnh, ánh mắt hiện lên một tia sát khí.
Từ trước đến giờ cô là người không đụng cô cô không đụng người.
Có chuyện gì cứ nhằm vào cô, nếu là có người dám tổn thương đến bạn cô.
Thì đó là chuyện một chuyện khác.
Những người phụ nữ này, bề ngoài trang điểm khí thế vậy thôi.
Cho dù muốn đánh, cô tin tưởng, mấy tên nữ côn đồ này, cô vẫn có thể ứng phó được.
Nhưng chỉ sợ tổn thương đến Bảo Bảo.
Ngải Tuyết sờ lên bụng, đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng.
Một người phụ nữ khác toàn thân mặc màu đen nhìn chằm chằm vào bụng của Ngải Tuyết.
Rồi tiến tới bên tai Thượng Quan Tử Uyển nói thầm vài câu.
Thượng Quan Tử Uyển nhìn bụng Ngải Tuyết, sắc mặt tái nhợt một lúc.
Ánh mắt nhìn mặt Ngải Tuyết có chút không cam lòng.
"Cô mang thai? Cô có con với anh ấy, con tiện nhân không biết xấu hổ này!" Lúc này Thượng Quan Tử Uyển hoàn toàn mù quáng, đưa tay liền muốn đánh Ngải Tuyết
Ánh mắt Ngải Tuyết lạnh lẽo, tiến nhanh tới cho cô tay một bạt tay.
Bên tai Thượng Quan Tử Uyển vang ong ong, hai mắt toát ra hỏa khí.
Những người đi theo Thượng Quan Tử lần này không kiềm chế nữa lập tức ra tay với cô.
"Tiện nhân, dám động thủ với đại tỷ, không muốn sống nữa sao?" Người phụ nữ đánh Thủy Nhan bất tỉnh lúc nãy vừa nói vừa xông lên muốn đánh Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết một cước đá bay cây gậy trong tay của ả.
Những người khác sửng sốt, sau đó hung hăng đòi đánh.
"Chị, để em đánh ả thay chị!"
"Ngải Tuyết và Thủy Nhan vào vệ sinh nãy giờ sao còn chưa ra nữa?" Lam Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh cách đó không xa, trong lòng nói thầm.
Hai người bọn họ ngồi ở đây một mình có chút nhàm chán.
Ánh mắt Lam Tịch Ảnh thỉnh thoảng nhìn sang Tử Hiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mân mê.
Đặc điểm của Tử Hiên, đó là không bao giờ biết dỗ dành phụ nữ.
"Ôi trời, ở cái nơi tồi tàn này, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có!" Khách qua đường đi ngang chửi mắng.
"Có mà, mặc dù không phải là bậc nhất gì, nhưng nếu để du khách giải quyết nhu cầu cũng không cần khóa trái cửa vậy chứ!" Người qua đường bên cạnh bất mãn nói.
"Mới vừa rồi tôi nhìn thấy một đám người ăn mặc rất đẹp, bọn họ khí thế rất hung hăng, nhất định là họ đã vào đó!"
"Đi thì đi, làm gì khóa trái cửa a!" Người đi đường nghi ngờ nói
"Sao đần thế, nhìn dáng vẻ, nhất định là đánh nhau, mà trước khi họ tiến vào còn có hai cô gái vô trước, ôi. . . . . ." Người qua đường cần giải quyết mà gấp gáp thở ra hơi.
Tử Hiên vừa ăn vừa nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Chân mày cau lại, nhất định là Ngải Tuyết gặp chuyện.
Cô đã mang thai còn chạy lung tung như vậy.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh nữ bên kia.
Lam Tịch Ảnh mới vừa ăn thức ăn vào trong miệng nghe lời họ nói cũng kinh sợ nghẹn ở họng.
Ngải Tuyết bị đám người đó quanh quẩn có chút đuối sức.
Nếu không phải vì lo lắng đến bảo bảo thì mấy người này, sao có thể là đối thủ của cô.
Một người trong đám bọn họ đó nhìn Ngải Tuyết khẩn trương vì đứa bé, nở nụ cười nham hiểm.
Thừa dịp Ngải Tuyết ứng phó với mấy chị em của mình, cô tung một cước đạp Ngải Tuyết
"A ~~" Ngải Tuyết sợ hãi kêu, sắc môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Ôm bụng ngã trên mặt đất, một dòng nước ấm áp chảy từ bên đùi xuống.
Gian nan liếc nhìn, da đầu một hồi tê dại, đã hôn mê.
"Chảy máu, có phải sảy thai không, làm sao bây giờ?" Thượng Quan Tử Uyển nhìn phía dưới của Ngải Tuyết không ngừng chảy máu, toàn thân cô phát run.
Người phụ nữ đạp Ngải Tuyết cho là Thượng Quan Tử Uyển muốn cô mất đi đứa bé này.
Dương dương đắc ý chạy lên tranh công.
"Đại tỷ, em đã đạp ả ta một cước, chị xem. . . . . ." Còn chưa nói hết, một tiếng thanh thúy vang lên.
‘Chát…’ Một bạt tay sượng cả mặt.
Thượng Quan Tử Uyển ác độc nhìn chằm cô gái đang cả kinh kia, hận không thể giết cô ta chết đi.
"Ai