XtGem Forum catalog
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325181

Bình chọn: 8.00/10/518 lượt.

ng nói của Tề Ngôn truyền đến:

"Diệp, cô gái của cậu đã tỉnh."

Trong mắt anh thoáng qua tia vui mừng, tiện tay anh đặt cây bút lên bàn, đi nhanh lên tầng hai.

Mạc Vũ nghe Tề Ngôn nói, kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại được. Năng lực phục hồi của cô gái này quá mạnh. . . . . .

Lăng Diệp đi vào phòng y tế, đúng lúc nhìn thấy Úc Hàn Yên đang mở mắt. Anh vội vàng hỏi:

"Thấy thế nào rồi?"

Úc Hàn Yên nhìn anh tức giận, điều này còn phải hỏi sao? Nhất định là rất

đau, toàn thân giống như bị bánh xe lăn qua. Chỉ có điều, làm nũng với

người khác không phải là phong cách của cô, cho nên chỉ nhàn nhạt đáp:

"Tốt rồi."

Đầu của Lăng Diệp trì trệ, lại tin lời người kia nói, còn cảm thấy cô thật may mắn. Anh gật đầu một cái, nghiêm túc nói:

"Ừ, thế là được rồi. Em nhanh khỏe lên một chút, ốm đau nằm lỳ trên giường nhìn chướng mắt."

Mạc Vũ trợn trừng mắt, kiểu đối thoại này. . . . . . Đúng là, hai người nói chuyện với nhau cũng không sử dụng ánh mắt bình thường. Hắn kéo kéo vạt áo Tề Ngôn, ra hiệu bằng mắt ý bảo hắn ra ngoài.

"Chuyện gì vậy?"

Tề Ngôn đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại hỏi.

Mạc Vũ đứng trước cửa phòng y tế, thì thầm:

"Thương tích trên người cô ấy thế nào rồi?"

Tề Ngôn khẽ cau mày, hai tay cắm trong túi quần. Hắn dựa khẽ người vào tường, chậm rãi nói:

"Tốc độ khôi phục của cơ thể cô ấy cũng giống như những người khác, nhưng

thời gian tỉnh lại so với người bình thường lại nhanh hơn quá nhiều."

Mạc Vũ đã hiểu ra, bình tĩnh nói:

"Một sát thủ ưu tú không cho phép mình hôn mê bất tỉnh trong thời gian quá

lâu, mà cô ấy lại là một trong những người nổi bật." Càng tỉnh lại sớm,

cơ hội sống sót càng lớn.

Tề Ngôn trầm mặc,

cô ấy nên hôn mê lâu hơn, một khi ý thức trở lại thì đau đớn cũng sẽ

đến. Mặc dù Diệp cũng giống như cô, khi bị thương nặng cũng tỉnh lại rất nhanh, nhưng cơ thể của Diệp có khả năng phục hồi mạnh hơn người khác

rất nhiều, cho nên cũng không đến mức khổ sở.

"Đi đây, đi đây." Đột nhiên Mạc Vũ nâng cao âm lượng nói, rồi đi xuống lầu dưới.

"Đi đâu?" Tề Ngôn cảm thấy lạ hỏi.

"Tìm Thiên Nhất, bàn bạc với hắn tìm cách đánh hạ người trong Nhan gia."

Giọng Mạc Vũ vang lên nhẹ nhàng, giống như muốn nói, hôm nay thời tiết

rất tốt.

". . . . . ." Tề Ngôn nhìn cánh cửa phòng y tế đóng chặt, lại thấy tâm tình Mạc Vũ rất tốt, thì im lặng hoàn toàn.

Bên trong phòng y tế.

Dường như Lăng Diệp đã quên mất Úc Hàn Yên vẫn còn là một bệnh nhân. Anh lạnh lùng hỏi như thẩm vấn phạm nhân:

"Sao em lại trêu chọc vào Nhan Hạo?"

Vừa nhắc tới người kia, Úc Hàn Yên liền không thể hiểu nổi, cộng thêm lửa giận tràn ngập, cô cắn răng nghiến lợi nói:

"Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn!"

Lăng Diệp mày khẽ cau, trầm mặc hồi lâu, giọng ôn hòa hơn hỏi:

"Hắn đã nói gì với em?" Ngàn vạn lần đừng giống như anh suy đoán. Anh thà rằng Nhan Hạo bắt cô là vì muốn uy hiếp anh.

Úc Hàn Yên nghĩ đến câu tuyên ngôn của Nhan Hạo, không nhịn được trợn trắng mắt lên, nói không chút giấu diếm:

"Hắn nói, muốn tôi làm người phụ nữ của hắn." Giong cô vô cùng bực dọc.

Quả nhiên là như vậy sao? Tên Nhan Hạo đáng chết! Lại dám mơ tưởng đến

người phụ nữ của anh! Lăng Diệp cúi người, đưa tay phải ra dán chặt vào

bên má trái của Úc Hàn Yên, trước ánh mắt dò hỏi của cô, anh nói từng

chữ, từng chữ một, không cho phép kháng cự:

"Anh đã nói rồi, em là của anh."

Úc Hàn Yên liếc nhìn anh lần nữa, Lăng Diệp và Nhan Hạo giống hệt nhau,

đều bá đạo, cuồng vọng như vậy, thích thì sẽ mạnh mẽ chiếm đoạt. Nhưng

mà, rút cuộc cô có gì để hấp dẫn cả hai vị bá chủ trong giới hắc đạo

đây? Cô đổi nghề được không?

Dễ dàng nhận thấy, Lăng Diệp rất

không hài lòng với phản ứng của Úc Hàn Yên, lại bắt đầu “vù vù vù”, khí

lạnh được phóng thích ra ngoài. Bàn tay anh đang dán trên má cô, trực

tiếp chuyển thành nắm cằm cô, giọng anh rét lạnh giống như truyền tới từ địa ngục:

"Em không tán thành?"

Hỏi thừa! Tại sao cô lại là của anh ta?! Úc Hàn Yên chán chẳng muốn tranh luận cùng anh, nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi khách:

"Tôi mệt rồi."

Mặt Lăng Diệp đen xì chẳng khác gì đáy nồi. Anh kiềm chế cơn kích động muốn xé rách người kia ra, đứng bật dậy, tức giận hằm hằm đi ra.

Tề

Ngôn đang dựa người vào tường, cúi đầu trầm tư, đột nhiên cảm thấy có

một trận gió xoáy mang theo khí lạnh ập đến, không cần ngẩng đầu hắn

cũng biết người nào vừa đi qua.

Tề Ngôn vuốt vuốt lông mày, hai

người đều kiên cường khí khái như thế, muốn ở chung mà không có xung đột là điều không thể. Để tránh cho việc núi lửa đụng độ địa cầu xuất hiện, hắn sẽ giúp bọn họ thêm dầu bôi trơn vậy.

"Diệp rất lo lắng cho cô." Tề Ngôn vừa nói, vừa quan sát “tốc độ dòng chảy”.

Tề Ngôn vừa vào cửa, trong nháy mắt Úc Hàn Yên đã mở mắt ra. Cô thấy người vào là người ở cùng trên máy bay với Lăng Diệp, mới buông lỏng phòng bị xuống, để mặc hắn đến gần mình.

Tề Ngôn thấy cô không nói gì,

liền tự tiện ngồi trên một chiếc ghế cạnh mép giường. Hắn chỉ vào một

chiếc giường lớn khác trong phòng nói:

"Đây là chỗ ngủ của Diệp từ sau khi cô bị thương."