
nhường lại vị trí chủ nhân đó cho Tiểu Dịch, sau đó ở lại bên cạnh
giúp em xử lý mọi việc."
Thật ra ngay từ đầu, ông cụ đã coi trọng và đánh giá cao Nhan Hạo hơn hắn rồi, nếu không ông đã không đem địa vị truyền lại cho hắn. Cho đến một ngày, ông cụ nhìn thấy Nhan Hạo đang đè cô vợ bé mới cưới của ông dưới thân. . . . . .
Nghĩ tới đây Nhan Dịch cười. Vẻ ngoài quá yêu nghiệt cũng là một sai lầm. Lúc đó, thật
trùng hợp là hắn đã tận mắt chứng kiến tất cả quá trình, mẹ kế của hắn
đã có ý đồ với Nhan Hạo nên hạ thuốc hắn. . . . . . Chỉ có điều, loại
chuyện như thế này, Nhan Dịch hắn sao có thể ngu mà nói ra.
"Nhị
đương gia, đương gia làm như vậy rõ ràng đã làm trái với lời trăn trối
của chủ nhân tiền nhiệm. Ngài ấy sao có thể để ngài vào trong hoàn cảnh
nguy hiểm như thế?"
"Đúng vậy, nếu đối phương là bang phái khác
thì không sao, nhưng đây lại là người của bang Liệt Diễm, họ có thể lực
không thua gì chúng ta!"
"Tại sao đương gia không tự mình xuất
quân, đập tan sự kiêu ngạo, phách lối của bang Liệt Diễm? Rõ ràng ngài
ấy là người hiểu tính tình của bang chủ bang Liệt Diễm nhất, dù sao
trước đó cũng chỉ có ngài ấy là người liên hệ với Liệt Diễm."
". . . . . ."
Nhan Dịch ngồi lặng lẽ trên ghế, nhãn nhã uống trà, để mặc cho các nguyên
lão đầy lòng căm phẫn, tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Đợi mọi người nói
được cũng kha khá rồi, hắn mới lên tiếng không nhanh không chậm nói:
"Đương gia quyết định như vậy tự có lý của anh ấy. Chúng ta thân là thuộc hạ,
chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của anh ấy là được rồi."
"Nhưng. . . . . ." Mọi người nghe xong, càng thêm không phục Nhan Hạo. Tại sao đương gia lại có thể độc tài độc đoán như vậy. Một nguyên lão lại nói.
Nhan Dịch ngồi thẳng lên, chặn ngang lời người kia:
"Đương gia đang bị thương, không thích hợp cho những chuyến đi dài. Anh ấy ở
lại trụ sở sẽ phát huy được tác dụng lớn nhất. Được rồi, giải tán thôi."
"Đương gia bị thương?"
Mọi người đều mở to hai mắt, nâng cao âm lượng hỏi, giọng tràn đầy khó tin. Tám năm rồi, kể từ ngày đại thiếu gia ngồi lên vị trí gia chủ, chưa bao giờ thấy hắn bị thương. Hôm nay lại nghe nói hắn bị thương, sao có thể
làm cho người ta không kinh ngạc được. Rút cuộc là người phương nào mà
lại có khả năng làm cho đương gia bị thương chứ?
Nhan Dịch dùng
cặp mắt bén nhọn nhìn lướt qua mọi người, vỗ tay “bốp” một tiếng khiến
cho phòng nghị sự yên tĩnh trở lại. Hắn nói rất nghiêm túc:
"Việc này không thể đưa ra xì xào bàn tán được. Nếu bây giờ thông tin đương
gia bị thương truyền ra ngoài, sẽ dẫn tới sự hoang mang cho người trong
gia tộc. Đương gia bị thương cũng là do người của bang Liệt Diễm làm, vì vậy chúng ta nhất định phải dốc toàn lực để đập tan thế lực của bọn
họ."
"Việc đó, Nhị đương gia có biết vì sao bang Liệt Diễm lại ra tay với đương gia không?" Một nguyên lão nhỏ giọng hỏi. Bao lâu nay hai bên đều sống yên ả trong hòa bình, đột nhiên trở mặt nhất định phải có
nguyên nhân.
Nhan Dịch ném một câu nói ra khắp phòng nghị sự:
"Đương gia vì tìm chủ mẫu cho chúng ta, đã đến địa bàn của bang Liệt Diễm,
cướp người phụ nữ của Lăng Diệp —— người huynh đệ tốt nhất của Liệt
Diễm."
Các vị nguyên lão nghe xong, sự bất mãn đối với Nhan Hạo có thể nói là lên tới cực điểm.
……………………..
"Đương gia, thật sự phải làm như vậy sao?"
Ngân Kiếm vừa thay thuốc cho Nhan Hạo, vừa thấp giọng hỏi. Ở Nhan gia, nếu
hỏi có ai dám cả gan chất vấn quyết định của Nhan Hạo, thì cũng chỉ có
Ngân Kiếm thôi. Từ nhỏ Ngân Kiếm đã đi theo bên cạnh Nhan Hạo, cùng hắn
vượt qua đủ những tháng ngày bôn ba, cũng được coi như là bạn thân của
hắn.
Nhìn sắc mặt Nhan Hạo lúc này không tốt lắm, khác xa hoàn
toàn với vẻ khỏe mạnh lúc ở phòng nghị sự. Hắn cười yếu ớt, điềm nhiên
nói:
"Để Nhan Dịch đi đối kháng với bang Liệt Diễm là cách tốt
nhất. Nếu hắn không cẩn thận bị chết, thì cha và đám chó trung thành kia cũng không thể trách tôi được, vì dù sao tôi cũng không động thủ với
hắn. Còn nếu hắn không chết, sau khi tranh đấu với bang Liệt Diễm trở
về, thì đám người ủng hộ hắn cũng đã bị tôi xử lý gần như xong rồi."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Cậu nghĩ, Liệt Diễm trực tiếp tuyên chiến với chúng ta, phá hủy Trung tâm
số 3, đến tột cùng là vì sao hả? Chỉ là muốn thừa dịp tôi đang bị
thương, làm suy yếu thế lực của Nhan gia? Hay là vì muốn báo thù cho
người phụ nữ kia?"
Úc Hàn Yên. . . . . . Không phải đã chết chứ?
Nhưng mà, nhảy từ độ cao như thế xuống, bị chết cũng chẳng có gì lạ.
Thật đáng tiếc! Không dễ gì mới có người phụ nữ khiến hắn động lòng.
Ngân Kiếm băng bó cẩn thận vết thương cho Nhan Hạo, giúp hắn mặc quần áo chỉnh tề xong, cung kính nói:
"Có lẽ là cả hai nguyên nhân."
Newyork, 3h chiều tại trụ sở bang Liệt Diễm.
"Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị mời ngài 7h tối nay dùng cơm tại
Thiên Thượng Nhân Gian. Ngài ấy nói là sau khi ăn xong muốn trao đổi với ngài về cuộc thi thiết kế đá quý “Giấc mơ màu xanh”."
Mẹ nó. . . . . . Vẫn còn bám đến nghiện sao?! Lăng Diệp đứng phắt dậy, mặt đen lại, quát to v