
ào di động:
"Gửi số điện thoại di động của tên khốn Bạch Triết Hiên cho tôi."
Nửa phút sau.
"Tổng giám đốc Lăng, thật hiếm thấy nha, anh lại đích thân gọi điện cho tôi."
Lăng Diệp không thèm để ý tới câu chào hỏi hàn huyên của hắn, thô lỗ cắt ngang lời hắn, lạnh lùng cảnh cáo:
"Bạch Triết Hiên, đừng tưởng là tôi không biết vì sao anh muốn gặp tôi tới
tấp. Tôi khuyên anh, tốt nhất nên sớm quên việc tơ tưởng đến Úc Hàn Yên
đi, đừng có mà giở mánh khóe trước mặt tôi. Phụ nữ trên đời đầy rẫy, anh muốn ai cũng được, ngoại trừ Úc Hàn Yên. Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ
của tôi."
Người ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt nói:
"Hai người đính hôn rồi sao?"
Lăng Diệp sững sờ, lập tức lên tiếng:
"Lập tức."
Người đầu điện thoại bên kia lại trầm mặc một hồi lâu, nói không sợ chết:
"Đây không phải là chưa đính hôn sao? Với lại, cứ coi như là đã đính hôn đi, cũng có thể từ hôn; cho dù là kết hôn, vẫn có thể ly hôn. Huống hồ hiện tại nam chưa cưới, nữ chưa gả, chẳng có gì gò bó cả, tôi muốn theo đuổi cô ấy, có gì là không được?"
"!" Vẻ bình tĩnh thường ngày của
Lăng Diệp đều mất hết, dường như chỉ cần đụng đến vấn đề của Úc Hàn Yên, thì anh rất dễ trở nên luống cuống, giống như lúc này, anh thật sự muốn lấy đi sinh mạng của Bạch Triết Hiên. Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó liền điềm tĩnh lại, tự tin nói:
"Cô ấy sẽ không thích anh đâu, anh nên sớm từ bỏ đi."
"Vì sao lại khẳng định như thế?"
Ánh mắt Lăng Diệp lấp lánh, tâm trạng rất tốt nói:
"Anh không nhớ là cô ấy không thích anh đụng vào người cô ấy sao?"
"Đây chỉ là tạm thời thôi. Chờ sau khi chúng tôi chín mùi rồi, cô ấy tự nhiên sẽ không còn bài xích chuyện tôi đụng vào nữa."
Lăng Diệp nhíu mày, dội cho hắn một gáo nước lạnh nói:
"Người phụ nữ này thích người có thân thể sạch sẽ. Anh cho rằng, cô ấy sẽ
thích một người đã ngủ với hàng ngàn người phụ nữ như anh sao? A, chân
thành nhắc nhở anh một chút, chỗ này của tôi còn có đoạn video quay lại
cảnh làm tình của anh và hai người phụ nữ đó. Anh yên tâm, tôi sẽ để cho cô ấy xem thật kỹ. Anh cứ chờ sự phản hồi của cô ấy đi."
Lúc
trước khi Mạc Vũ đưa đoạn video này cho anh xem, anh còn chửi bới hắn
một trận, không ngờ, hôm nay nó lại có thể phát huy tác dụng lớn đến như vậy. Bây giờ anh cảm thấy vô cùng may mắn, vì mình đã không xóa đoạn
video kia đi. Quả thật, Bạch Triết
Hiên không thể tin vào tai mình, đoạn video kia. . . . . . Không phải là hắn đã cho người xử lý sạch sẽ rồi sao? Tại so Lăng Diệp lại có được?
Hắn trấn định lại vẻ bình tĩnh, chế giễu:
"Không ngờ đường đường là chủ tịch tập đoàn Lăng Thị cũng sẽ dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy. Thật khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt."
Đối với câu nói châm chọc của đối phương, Lăng Diệp không tức giận chút nào, rủ rỉ nói:
"Anh cũng có thể làm như thế."
Bạch Triết Hiên tức giận sôi lên. Ai mà chẳng biết Lăng Diệp hắn không gần
phụ nữ, thân thể vô cùng sạch sẽ. Hắn muốn làm như thế cũng phải có
chứng cớ mới được. Nhưng chuyện chưa từng xảy ra thì sao có thể có chứng cớ được? Ngụy tạo chứng cớ? Bạch Triết Hiên hắn coi khinh.
"Nói đi, phải như thế nào thì anh mới không đưa đoạn video đó cho cô ấy xem?"
Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, nói:
"Không được có ý đồ với cô ấy."
Rút cuộc Bạch Triết Hiên cũng biết cái gì là một lần sảy chân để hận nghìn
đời rồi. Chết tiệt! Lúc trước hắn nên đem người phụ nữ đã đặt trộm máy
quay trong phòng hắn, băm ra thành nghìn mảnh mới đúng, chứ không chỉ
đơn giản để cho cô ta sống nốt quãng đời còn lại trong ngục. Hắn chần
chờ một lúc mới nói:
"Được." Nói xong, trong lòng bồi thêm một câu: "Mới lạ."
Lăng Diệp lấy được đáp án mong muốn liền hài lòng cúp điện thoại. Chẳng biết tại sao, bây giờ anh rất muốn đi trêu chọc Úc Hàn Yên, để cùng cô chia
sẻ niềm vui với mình. Nghĩ vậy, bước chân anh vô tình đi tới phòng y tế.
"Em làm gì đó!"
Lăng Diệp vừa mở cửa, chỉ thấy Úc Hàn Yên đã tung chăn ra, đang định đứng dậy.
Úc Hàn Yên chớp chớp mắt, không hiểu tại sao anh lại tức giận như thế. Cô chỉ về phía bình nước cách đó không xa nói:
"Muốn uống nước."
Lăng Diệp bước qua, hai tay đặt lên hai vai cô, ấn cô trở về trên giường, sau đó giúp cô đắp lại chăn, rồi mới quát lên:
"Đầu giường em không phải có cái nút sao? Muốn uống nước sao không đưa tay
ra ấn vào đó? Cậy khỏe gì chứ! Nhìn xem cơ thể em đến bao giờ mới hồi
phục lại được! Lúc trước cũng như vậy, rõ ràng chỗ bị Nhan Hạo bắt đi
ngay sát biệt thự, chỉ cần em lớn tiếng kêu lên là anh đã nghe thấy rồi. . . . . ."
Nhìn người đàn ông đang lải nhải trước mặt, đầu Úc Hàn Yên hiện đầy vạch đen, cô nói yếu ớt:
"Cái đó, anh có thể lấy cho tôi ly nước được không?"
Lăng Diệp nghe xong liền xoay người đi lấy nước cho cô, nhưng vẫn chưa thấy quở trách đủ lại nói:
"Cũng không biết trong óc em là mớ hỗn độn gì nữa? Chẳng lẽ anh không đáng để em tin tưởng đến như vậy sao? Không đáng để em dựa vào sao?"
Úc Hàn Yên nghe đến đó, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Lệ thuộc vào người khác thì tôi đã chết từ lâu rồi."
Bản tính thiện