
h sẽ có."
Không nằm ngoài dự liệu của anh. Anh vừa đặt Úc Hàn Yên lên trên ghế thì tiếng chuông cửa vang lên.
Lăng Diệp hôn mổ lên đôi môi đỏ mọng của Úc Hàn Yên, nói:
"Anh đi mở cửa."
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, rất ra dáng nữ vương ngồi trên ghế chờ đồ ăn mang tới.
Nhân viên phục vụ đều là những người đã được trải qua lớp huấn luyện nghiêm
khắc, biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn. Ngoài lúc đầu hắn
nhìn Úc Hàn Yên mỉm cười một cái, sau đó không hề có bất kỳ ánh nhìn nào khác đặt trên người cô, chỉ rất yên phận đặt từng món ăn một lên trên
bàn.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Lăng Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Úc Hàn Yên. Anh ôm cô ngồi lên trên đùi mình, rất kiên nhẫn
đút cho cô ăn.
Úc Hàn Yên thấy anh không ăn, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi:
"Anh không ăn sao?"
Lăng Diệp đút một miếng thức ăn vào trong miệng cô, dịu dàng đáp:
"Anh đã ăn rồi."
Úc Hàn Yên nghĩ đến cả buổi chiều mình bị lăn qua lăn lại thành thê thảm như thế này, khẽ rủa:
"Cầm thú."
". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp hơi giật giật, đối với người phụ nữ của mình thì trở thành cầm thú không phải là chuyện rất bình thường sao? Sáng ngày hôm sau,
trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên Úc Hàn Yên cảm thấy cả người không
được thoải mái, dường như có thứ gì đó đang làm lọan trên người cô. Cô
bực mình mở hai mắt ra, nhìn thấy “tên đầu sỏ” gây chuyện ở ngay trước
mắt – bàn tay đàn ông. . . . . .
Cô hất tay người kia ra, nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Đáy mắt Lăng Diệp xẹt qua một tia cười, lại đặt tay lên người đối phương châm lửa.
Úc Hàn Yên tức giận vô cùng. Cô nắm lấy một cái gối bên mép giường ném thẳng về phía Lăng Diệp, khẽ gầm lên:
"Anh có để cho em ngủ không hả!"
Lăng Diệp đỡ chiếc gối vứt qua một bên, đưa tay xoay người Úc Hàn Yên lại,
khiến cô đối mặt với mình, sau khi nói cực nhanh câu “Không”, liền lật
người đè lên cô.
Đối diện với con ngươi màu xanh lục của anh, da đầu Úc Hàn Yên Úc liền tê dại. Cô chớp mắt hai cái, nũng nịu:
"Diệp ~ thắt lưng em đau ~"
Lăng Diệp khựng lại. Ngay lúc Úc Hàn Yên tưởng rằng anh sẽ tha cho mình, anh nói:
"Không sao, làm mấy lần sẽ hết đau."
…………
Một hồi lâu sau, Lăng Diệp đã được ăn no đầy đủ, tinh thần phấn chấn rời
khỏi phòng ngủ, để lại người nào đó nằm không nhúc nhích trên giường.
"Bang chủ, người của chúng ta phát hiện, người của Nhan gia cũng đang đuổi giết người của tổ chức sát thủ hàng đầu."
Trong thư phòng, Lăng Diệp ngồi trên ghế trước bàn làm việc nghe thấy thông
tin này, trên mặt không lộ ra bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào. d«đ-l-q»đ Anh
lạnh nhạt nói:
"Dù sao mục đích cũng giống nhau, cứ mặc kệ người của hắn."
"Dạ, Bang chủ."
Lăng Diệp suy nghĩ một lúc, lên tiếng hỏi:
"Hai ngày nay Nhan Hạo có rời khỏi trụ sở của Nhan gia không?"
"Sáng sớm nay hắn đã tự lái máy bay tư nhân của mình ra khỏi trụ sở Nhan gia rồi, đích đến là Đảo không người."
Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp toát lên vẻ lạnh lẽo, căn dặn:
"Giám sát chặt chẽ tất cả các thế lực của Nhan gia, có động tĩnh gì báo cáo ngay lập tức."
"Dạ, Bang chủ."
Lăng Diệp cúp điện thoại, tay phải đỡ cằm, mắt hơi khép khép, trầm từ mấy
giây sau đó đứng phắt dậy đi vào phòng ngủ. Anh cúi người xuống, ghé vào tai người nào đó, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Yên, giờ chúng ta về nhà thôi."
Không phải anh sợ Nhan Hạo, mà là trong tình huống quang minh chính đại này,
hai người bọn họ cũng không thể gây sức ép cho đối phương được. Đã vậy
thì cần gì phải chạm mặt, tránh cho bảo bối của anh bị người ta nhìn
chằm chằm.
Hai mắt Úc Hàn Yên vẫn nhắm chặt không mở, chỉ có đôi lông mày hơi nhíu lại, hai tay giơ ra giữa không trung.
Lăng Diệp buồn cười nhìn vẻ lười biếng của người kia. Anh đứng thẳng người
dậy, đi tới trước tủ treo quần áo chọn cho cô một chiếc áo sơ mi trắng
dài tay, một chiếc quần âu dài màu tro, và bộ đồ lót màu da. Anh quay
người trở lại, cẩn thận thay đồ cho người trên giường xong bế cô lên rời đi.
Nhưng điều anh không ngờ là, vừa ra đến đại sảnh khách sạn liền chạm mặt với Nhan Hạo.
Lăng Diệp làm bộ như không biết hắn, bế người kia đi qua người hắn.
Nhan Hạo nhìn thấy người tới, cười yêu nghiệt, lấy thân chặn đường đi của
đối phương, đồng thời giọng mang theo chút lạnh lẽo nói:
"Tổng giám đốc Lăng đúng là người hay quên nha. Anh không nhớ ra tôi sao?"
Đối diện với con ngươi màu lam sâu thăm thẳm như đại dương của Nhan Hạo,
ngoài mặt Lăng Diệp cười nhưng trong lòng không cười đáp:
"Hóa ra là Nhan đương gia. Tôi lại tưởng ai có mắt như mù lại chặn ngang đường của tôi chứ."
Anh dừng một lúc, cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên vẫn như cũ, nhắm chặt mắt không mở, lại nhìn Nhan Hạo tiếp tục nói:
"Người phụ nữ của tôi cần nghỉ ngơi, nên tôi không có thời gian rảnh rỗi hàn huyên với anh, vậy hẹn gặp lại."
Anh nói xong, lướt qua người Nhan Hạo đi về phía trước.
Nhan Hạo phất phất tay, sáu người đàn ông to lớn, mặc đồ đen đi giày da đứng phía sau hắn liền tiến lên, chặn lối đi của Lăng Diệp.
Sắc mặt
Lăng Diệp đã trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần. Nếu không phải là anh khô