
vô cùng nhẹ nhõm. Em có phải có ma lực gì
hay không, làm cho anh mê muội, trầm luân?”
Lời của Cao Kiều Tuyết
Ngạn làm cho Ngôn Xảo Dung hoàn toàn sụp đổ, cô không đáng giá để anh bỏ ra
nhiều như vậy, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ rời bỏ anh không
được.
“Tuyết Ngạn, tại sao là
em?” Chẳng lẽ Cao Kiều Tuyết Ngạn không có quên cô?
“Anh cũng không biết, có
lẽ đây chính là duyên phận đi!”
Có lẽ thật sự anh đã quên
cô! Thời gian thật sự có thể làm người ta quên tất cả, cố gắn dấu đi sự đau
lòng , đối với anh mà nói có lẽ chẳng qua là việc nhỏ, nhưng mà cô lại vì vậy
mà yêu anh!
“Dung nhi, em xem có sao
băng kìa!”
Ngôn Xảo Dung vội vàng
nhắm hai mắt lại cầu nguyện, Cao Kiều Tuyết Ngạn từ phía sau lưng lặng lẽ lấy
ra một đôi nhẫn.
“Cầu nguyện cái gì?”
“Nguyện thượng để bệnh
của ba em mau chóng hết , còn anh?”
Cao Kiều Tuyết Ngạn đem
chiếc nhẫn đặt ở trước mắt Ngôn Xảo Dung.”Hy vọng có người có thể giúp anh đeo
nó lên, em nguyện ý không?”
Cao Kiều Tuyết Ngạn cầm
lên một chiếc nhẫn đeo lên cho Ngôn Xảo Dung, tiếp đó lấy một cái khác giao cho
cô.
Ngôn Xảo Dung đeo chiếc
nhẫn lên tay của Cao Kiều Tuyết Ngạn, sau đó nhón chân lên trên môi của anh hôn
trộm một cái.
“Dung nhi, anh sẽ mãi mãi
bên em, cho đến ngày trời đất già đi, biển cạn đá mòn.”
Ôm lấy thân thể mềm mại
thơm ngát của Ngôn Xảo Dung, Cao Kiều Tuyết Ngạn dùng càm nhẹ nhàng ma sát mái
tóc của cô.
“Khuya lắm rồi, ngày mai
anh còn phải làm việc, đi ngủ sớm một chút đi!”
“Cũng tốt.” Cao Kiều
Tuyết Ngạn đem Ngôn Xảo Dung dắt tới mép giường, đở cô lên giường sau đó xoay
người rời đi.
Đột nhiên, Ngôn Xảo Dung
lao xuống giường, chạy đến sau lưng Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm lấy anh.
“Tuyết Ngạn, anh… Có thể
ở lại bên em không?”
“Tại sao?”
“Em sợ là sau khi mình
ngủ dậy sẽ không còn được gặp lại anh!”
Cao Kiều Tuyết Ngạn dịu
dàng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung, hai người cùng nhau nằm trên giường, cho cô tựa
vào lồng ngực săn chắc của mình, chỉ chốc lát sau cô liền ngủ thiếp đi.
Cao Kiều Tuyết Ngạn di
chuyển thân thể muốn trở về phòng, không nghĩ tới lại nghe thấy Ngôn Xảo Dung
nói mê: “Tuyết Ngạn, em thật là sợ, đừng rời khỏi em!” Anh đau lòng mà hôn cái
trán của cô, nằm ở bên cạnh cô chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, rồi sau
đó không biết gì mà từ từ thiếp đi.
Ánh mặt trời chiếu vào cả
một vùng, chút ánh sáng nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào gian
phòng, Ngôn Xảo Dung bị ánh sáng chói mắt đánh thức, xoay người nhìn thấy khuôn
mặt ngủ say của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Hai mắt mê người, cái mũi
cao thẳng, thật là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời.
Ngôn Xảo Dung không nhịn
được mà khẽ vuốt môi mỏng của Cao Kiều Tuyết Ngạn, ai ngờ đột nhiên anh
lại cắn ngón tay của cô.
“Anh cắn người ta!” Ngôn
Xảo Dung làm nũng mà đánh Cao Kiều Tuyết Ngạn.
“Sớm như vậy mà dậy rồi,
không ngủ thêm chút nữa?”
Ngôn Xảo Dung lắc đầu một
cái, cô cong người nằm trọn vào lòng Cao Kiều Tuyết Ngạn.”Em sợ anh sẽ để lại
một mình em.”
“Đứa ngốc, anh sẽ không
để em lại một mình.” Cao Kiều Tuyết Ngạn sủng ái mà xoa xoa mái tóc của Ngôn
Xảo Dung.
“Tuyết Ngạn, em muốn cùng
đi làm với anh, có được hay không?”
“Tại sao? Dì Lan đối với
em không tốt à ?!”
“Mới không phải ! Dì Lan
đối với em tốt vô cùng, nhưng mà ở nhà thật nhàm chán, để cho em đi đi!”
“Anh suy nghĩ một chút.”
Muốn người đẹp của anh đi khắp nơi để cho người ta nhìn, còn không bằng đem cô
khóa ở nhà.
“Tuyết Ngạn, cho em đi
làm đi!” Nhìn vẻ mặt bộ dáng Cao Kiều Tuyết Ngạn không chịu, Ngôn Xảo Dung
không thể làm gì khác hơn là xuất tuyệt chiêu.
“Nếu như anh không để cho
em đi, em sẽ không ăn cơm.” Cũng không tin anh sẽ chịu cô thương tổn tới mình
như vậy.
“Được, anh đầu hàng! Cho
em đi được chưa!” Cao Kiều Tuyết Ngạn chịu không nổi Ngôn Xảo Dung trừng phạt
anh như vậy.
“Cám ơn anh, em cũng biết
anh hiểu em nhất.”
“Mau xuống lầu ăn điểm
tâm, nếu không lúc này dì Lan sẽ đột kích đến kiểm tra.”
Hai người giúp nhau thay
quần áo, vội vã chạy xuống lầu.
Dì Lan nhìn hai người nô
đùa ầm ĩ từ trên thang lầu chạy xuống, mừng rỡ : “Xảo Dung thật
là một thiên sứ, kể từ khi con tới, cả nhà tràn đầy ấm áp, Tuyết Ngạn cũng thay
đổi cởi mở hơn nhiều.”
“Dì Lan, con tới giúp một
tay!” Ngôn Xảo Dung đi vào phòng bếp lấy bộ đồ ăn ra, bày ở trên bàn chỉnh tề.
“Tuyết Ngạn, lúc này mang
Xảo Dung đi ra ngoài đi dạo một chút sao?!”
“Dì Lan, dì đi cùng với
chúng con nha!” Ngôn Xảo Dung làm nũng tựa vào trên vai Dì Lan.
“dì không cần đi làm kỳ
đà cản mũi của mấy con, mau ăn! Ăn xong rồi để đó chờ dì trở lại dọn dẹp.”
“Dì Lan, dì muốn đi đâu
à?” Dì Lan vội vàng như thế, Cao Kiều Tuyết Ngạn cảm thấy có cái gì không đúng.
“dì đã hơn mười năm không
gặp bạn cũ nên dì muốn đi gặp, dì muốn đi đón bà ấy. Đúng rồi! Tuyết Ngạn, con
không phản đối cho bà ấy ở nhà chúng ta chứ?”
“cái nhà này có lúc nào
mà con được làm chủ đâu?” Cao Kiều Tuyết Ngạn cố ý chọc ghẹo Dì Lan chơi, không
nghĩ tới bà lại tưởng thật.
Dì Lan khi nghe lời của
Cao Kiều Tuyết