
t, cậu thường vẫn là người bị động trong mọi mối quan hệ. Vài tháng quen
biết Lí Trọng, cậu đã bao giờ chủ động? Cái gọi là chủ động với cậu,
cũng chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi. Lí Trọng không đúng lúc lại
lên đường công tác, Vương Nam gọi điện cũng không biết nên nói gì, bản
thân cũng không phải loại người thích sến súa vặn vẹo. Vẫn là thôi đi,
đợi Lí Trọng về, lại tiếp tục gọi.
Sáng nay, Vương Nam vừa thức
giấc liền cảm thấy khó chịu, cả người đau nhức vô lực, đầu đau đến nổ
tung. Không ổn, Vương Nam biết mình cảm lạnh rồi, lại còn không nhẹ. Cậu tìm hai viên thuốc uống vào, lại gọi điện cho Liễu Dược Dược, nói hôm
nay không thoải mái, xin nghỉ làm 1 ngày, nhừo nàng xin phép giám đốc
giùm. Liễu Dược Dược hỏi cậu thế nào, Vương Nam nói cảm xoàng thôi, ngủ
một giấc sẽ ổn. Liễu Dược Dược đáp cậu cứ nghỉ đi, tan tầm tôi ghé thăm
cậu. Vương Nam nói không cần không cần, cô làm việc của mình đi. Nói
xong liền gác máy.
Ngủ thẳng đến giữa trưa, Vương Nam càng cảm
thấy khó chịu, người rét run từng đợt, chắc chắn đã phát sốt, xem ra
phải đến bệnh viện truyền nước biển. Vương Nam giãy dụa ngồi dậy, đột
nhiên cảm thấy vô lực. Với con người mà nói, khoảng thời gian đau ốm, là khi họ yếu ớt nhất, cô đơn nhất. Cậu nghĩ giá có Lí Trọng bên cạnh lúc
này thì tốt biết bao? Nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy, anh càng
nhớ một người, càng hi vọng ở bên cạnh họ, thì người đó luôn xa tít chân trời.
Vương Nam đặc biệt muốn gọi cho Lí Trọng – người bản thân
nghĩ đến đầu tiên. Nhưng lại do dự, hay là thôi đi, Lí Trọng còn đang ở
nước ngoài. Nhưng nếu người ta đã về, thì chắc chắn sẽ ở bên cạnh mình
sao? Vương Nam không muốn làm phiền người khác, càng không nguyện ý để
người khác thấy mình sa sút. Khoác chiếc áo lông, cậu gian nan xuống
lầu.
Vương Nam đương nhiên không biết, hôm qua Lí Trọng đã trở về.
Vương Nam ngồi ngoài hành lang bệnh viện, gió lạnh vù vù thổi đến.
Cậu đang truyền nước, trong phòng cấp cứu không còn chỗ trống. Năm nay
thời tiết lạnh bất thường, số người mắc bệnh cũng vì thế mà tăng cao. Từ sáng đến giờ, Vương Nam chưa ăn gì, thân thể suy yếu không chịu được,
cơn sốt vẫn không hạ nhiệt. Mặt cậu đỏ gay, Vương Nam nhắm mắt, cố chịu
đựng cơn lạnh.
Ngay lúc đó, điện
thoại đổ chuông, Vương Nam vừa nhìn liền thấy số Lí Trọng. Cậu đột nhiên có chút tủi thân, thật giống như đứa trẻ nít vưuaf nhìn thấy cha mẹ
mình. Cậu dùng tay trái mở máy, thanh âm trầm thấp: “Uy?”.
– “Tiểu tử cậu đang ở đâu? Tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi”. Đầu kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Lí Trọng.
– “Hôm nay thì không được, tôi có chút việc bận”. Vương Nam suy yếu đáp.
– “Cậu làm sao vậy? Không việc gì chứ?”. Lí Trọng rất nhạy cảm, hiển nhiên nhận ra Vương Nam khác thường.
– “Không có việc gì, chỉ là cảm lạnh một chút”. Vương Nam cật lực giữ vững ngữ điệu.
– “Cậu đừng XXX giả vờ, cậu đang ở đâu?”. Lí Trọng gấp gáp hỏi. Ngữ khí vừa nghiêm khắc, vừa chân thật đáng tin.
– “Tôi thực sự không sao. Vậy đi!”. Vương Nam không rõ vì sao lại rất điềm tĩnh.
– “Nếu cậu không muốn làm bạn bè nữa, thì đừng trả lời câu hỏi của tôi”. Lí Trọng thật nóng vội.
– “Anh có bệnh a, không có việc gì, anh nổi nóng làm chi? Tôi đang truyền nước trong bệnh viện”. Vương Nam thỏa hiệp.
– “Bệnh viện nào? Đừng lảm nhảm nữa, trả lời mau”. Lí Trọng không khỏi phân trần.
– “Bệnh viện đa khoa gần nhà trọ”.
– “Biết rồi”. Nói xong, Lí Trọng liền cúp máy.
Buông điện thoại, Vương Nam đột nhiên rất muốn khóc. Trước kia quen biết một
người khi đi học, lúc cảm mạo, các ông anh cùng phòng mua giúp hộp cơm
đã làm Vương Nam cảm động đến chết. Giờ đây, hóa ra vẫn còn có người lo
lắng cho mình, cậu cảm thấy đây là một loại hạnh phúc. Hệt như đứa trẻ
nhìn thấy mẹ, sẽ khóc cho thỏa mọi ủy khuất.
Khoảng 20 phút sau,
Vương Nam đã nhìn thấy Lí Trọng. Hơn 10 ngày không gặp mặt, Vương Nam
rất muốn ôm anh một phen. Lí Trọng vừa nhìn thấy Vương Nam, sắc mặt liền đanh lại. Anh nhíu mày đến bên cạnh cậu, đưa tay sờ trán, sau đó nhìn
chằm chằm Vương Nam: “Tôi không phải đàn anh của cậu? Tặng điện thoại chẳng lẽ chỉ để cậu ngắm sao?”. Vương Nam như đứa trẻ làm sai chuyện, suy yếu cười nói: “Không phải vậy. Cũng chỉ là cảm xoàng thôi, anh tức giận thế làm gì?”.
– “Thao, vẫn còn sốt. Sao lại ngồi ngoài hành lang truyền nước, ngoài này gió lạnh đến không chịu được. Bệnh viện này muốn giết người a”. Lí Trọng nói muốn đi tìm bác sĩ, Vương Nam giữ chặt anh: “Xin anh, đàn anh. Bên trong đông người lắm rồi, lát nữa là truyền xong bình nước rồi, đùng như vậy”.
Lí Trọng nhìn thấy bình nước còn lại 1/3, cũng không muốn làm lớn chuyện. Anh ngồi xuống, cầm tay cậu: “Lạnh không?”. Vương Nam nói: “Không lạnh, anh ngồi đi”. Lí Trọng lại nói: “Tay cậu sao lạnh đến thế này?”. Nói xong lại cởi áo khoác phủ lên người cậu. Vương Nam đỏ mặt từ chối: “Không cần không cần, tôi không lạnh lắm”.
– “Cậu đừng già mồm, còn cãi nữa tôi sẽ đánh cậu”. Lí Trọng vờ tức giận, Vương Nam liền cười nói: “Anh đánh thử xem”. Lúc này thái độ Lí Trọng mới thoải mải một