Polly po-cket
Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326630

Bình chọn: 8.5.00/10/663 lượt.

h lập tức hiểu ngay vấn đề, thở dài: “Đóa, em đừng cứ mãi xù lông như một con nhím. Việc ấy… thật chẳng dễ thương tí nào…” Cô và gã kia cứ sôi sùng sục, anh nhìn hoài cũng sinh mệt. Thực ra, cô ngụy trang vẻ lạnh lùng bề ngoài để che giấu sự bối rối bên trong, tại sao họ phải tổn thương nhau?

“Em… rất hận, rất không cam tâm…” Cô chẳng cần giữ vẻ kiêu ngạo và khỏa lấp ở trước mặt anh.

“Oán hận và không cam tâm có thể làm em sống vui vẻ và hạnh phúc hơn sao?” Anh hỏi cô.

Cô im lặng. Không thể! Nhưng cô còn được sống vui vẻ và hạnh phúc ư?

Trầm mặc hồi lâu sau, cô hỏi: “Tư Nguyên, tại sao anh không chìa tay ra níu giữ em một lần? Vì sao anh… không yêu em?” Cô cũng khát vọng bình yên và hạnh phúc.

Người bên kia đầu dây hóa đá, còn cô cúp máy trước. Bởi vì cô đã biết câu trả lời.

Lục Tư Nguyên cầm chiếc di động trên tay rất lâu, mới đem mặt mình từ từ tựa vào chồng sách. Anh đau đớn chầm chậm khép đôi mắt lại, không phải không yêu mà là không thể.

Chiếc máy tính rốt cuộc cũng khởi động xong, đặt trên mặt bàn. Trên đó khung ảnh to, khung ảnh nhỏ, điềm đạm yên tĩnh, nhàn nhã thanh bình, mỗi một tấm hình đều là cô.

Anh vuốt mặt, lật sách ra muốn chuyên chú ôn tập, bỗng một trang giấy nhẹ nhàng rơi xuống. Anh cúi người nhặt lên.

Chưa bàn chuyện yêu đương, phải là gái còn trinh. Đây là yêu cầu của mấy bà chị, anh cầm bút gạch bỏ.

Cô không phù hợp.

Biết cách chăm sóc người khác, có thể sống chung với mọi phụ nữ khác. Đây là yêu cầu của mẹ, anh cầm bút gạch bỏ.

Cô không phù hợp.

Cha mẹ phải có một người làm nhân viên nhà nước, cô gái phải công tác trong ngành Luật. Đây là yêu cầu của cha, anh cầm bút gạch bỏ.

Cô không phù hợp.

Còn đây là yêu cầu của anh: Tính cách đừng kiêu ngạo, trong tim đừng mang hình bóng kẻ khác.

Cô không phù hợp.

Anh lại gạch bỏ.

Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt buông thỏng mịt mờ.

Cô không phù hợp, hoàn toàn chẳng phù hợp. Tuy nhiên anh tự hỏi mình, tình yêu đi theo một nguyên tắc nào sao? Rõ ràng anh là rể cây duy nhất trên miệng vực sâu có thể níu giữ cô.

Bế tắc lâu thật lâu, anh cầm lấy di động lần nữa: “Đóa, em đang ở đâu? Anh có lời muốn nói với em.”

[1'>Nguyên tác: Di thế độc lập.

[2'>Nguyên tác: câu tam đáp tứ, câu này quá trừu tượng nên mạn phép dùng câu trên.

Tối, thật tối.

Vào lớp chín bài vở càng lúc càng nhiều, hơn nữa gần đây sắc mặt ba mẹ thường hay cau có nên Duy Đóa luôn về nhà rất muộn.

Cô thích ngồi trong thư viện im lặng học hành. Cô muốn thi vào trường điểm, với thành tích học tập đáng nể của cô thì việc đó rất đơn giản. Tuy nhiên, cô vẫn không dám chểnh mảng.

Chín giờ rưỡi đêm, đèn trong thư viện tắt dần từng bóng. Sân trường chỉ còn lác đác vài học sinh, cô ôm chồng sách giáo khoa xuyên qua con hành lang dài tới lớp chín.

Cô rảo nhanh bước chân vượt qua góc tối, vì nơi đó có một kho chứa dụng cụ thể dục bỏ hoang. Bình thường nghe nói đấy là chỗ tụ tập ăn ngủ, hút sách, bài bạc của nhóm học sinh hư hỏng. Và Hình Tuế Kiến là một trong những người đó.

Hôm nay cô lại tố cáo Hình Tuế Kiến trước mặt giáo viên chủ nhiệm. Bởi vì, cô phát hiện Hình Tuế Kiến ngang nhiên kéo vài bạn học lén đi đánh bài.

Dĩ nhiên cô hẳn chỉ nên lo cho thân mình thôi, nhưng mấy bạn học kia là con cái của những người làm ăn chung với ba mẹ. Bởi vậy khiến cô thực sự rất ngứa mắt…

“Hình Tuế Kiến, nếu cậu còn giở thói hư tật xấu ra nữa thì nhà trường sẽ đuổi học cậu!” Việc này có mức độ báo động khiến nhà trường rất quan tâm và cũng nghiêm khắc cảnh cáo cậu ta.

Khi Hình Tuế Kiến ra khỏi phòng xử phạt, cậu ta lạnh lùng liếc thoáng về phía vẻ mặt tỉnh bơ của cô. Cậu ta nện ba lô lên ghế đánh ‘ầm’ một tiếng, hầm hầm rời khỏi lớp mà bỏ luôn buổi học. Và phản ứng của cô chính là, tiếp tục nghiêm túc làm bài tập của mình.

Thành tích của Hình Tuế Kiến rất kém, bản thân cậu ta chẳng ham học hành. Đáng lý cậu ta nên sớm chủ động nghỉ học, nhưng cậu ta vẫn ‘bám’ lấy trường, nghe đâu là vì mẹ mình.

Bình thường mẹ cậu ta luôn bỏ mặc, nhưng chỉ có yêu cầu duy nhất là cậu ta phải ráng ‘cày’ xong trung học. Nghe nói cậu ta với mẹ luôn bất hòa, hễ tí sẽ cãi nhau. Cậu ta chịu không nổi cảnh phụ nữ ầm ĩ, chỉ cần ai đó lải nhải bên tai hoài là cậu ta sẽ trốn biệt, hoặc nếu không thể tránh thì đành làm theo.

Đêm đó cũng là đêm trăng tròn.

Khắp trường yên ắng, bước chân Duy Đóa rất vội vàng, bước nhanh đến độ như đang chạy. Bởi vì từ xa xa, ngọn đèn trong phòng bảo vệ cũng đã tắt.

Kì lạ, hôm nay bác bảo vệ trường dường như đi nghỉ sớm. Ngoài cổng cũng chẳng có chiếc ô tô chờ đợi, gần đây bác tài xế nhà cô đã nghỉ việc.

Giữa lúc Duy Đóa chuyển hướng sang cửa cầu thang, thì bất ngờ bị một chiếc khăn tay bịt kín đôi môi, rồi một cái bao tải trùm lên đầu, che khuất tầm mắt cô. Đôi chân cô mềm nhũn, cả đất trời đều một màn đen như mực.



Kiều Duy Đóa giờ đã hai mươi bảy tuổi, ú ớ mở to mắt từ trên giường ngồi bật dậy, trên lưng vã đầy mồ hôi.

“Duy Đóa, cậu mới vừa hét toáng lên đấy hả?” Một cô gái gãi mái tóc bù xù, dụi đôi mắt nhá nhem, ngáp liên tục thò đầu ra hỏi.

Đó là Thường Hoan – bạn cùn