
ong nhà. Tất cả những công to việc lớn trong ngoài Tống gia đều do cô một tay quyết định.
Những năm gần đây, cô luôn luôn tự an ủi bản thân, mặc dù cha mẹ bọn cô đều mất cả, nhưng mà bốn anh em trong nhà không phải lo lắng gì đến chuyện tiền nong gì cả.
Bọn cô có một người cha giàu có, sau khi qua đời để lại cho bọn cô một công ty đã được xây dựng hưng thịnh, mặc dù người anh trai tính tình nhát gan, nhưng lại có hiểu biết nhất định vê thiết kế marketing, bởi vậy, một bên hắn học trung học, một bên lại đi đến công ty học hỏi về mặt quản lí.
Người anh trai học rất chăm chỉ, không sợ mệt, cho nên chỉ sau khi học xong đại học, hắn rất nhanh đã có thể tiếp nhận công ty, chỉ một thời gian ngắn sau, có thể đem toàn bộ trọng trách lớn nhỏ trong công ty tiếp quản trên tay mình, công việc kinh doanh lại ngày càng được mở rộng.
Nói đến như cô đây, hiện tại có thể an toàn tiếp nhận chức vụ quản lí cao cấp trong công ty, nhắc đến nghe thật sự dọa người, nhưng kỳ thật chỉ là một chức vụ cao mà nhàn hạ, nói chung là một chức vị béo bở. cái chức danh này, chính là do anh trai kiên trì giữ lại cho cô, bởi vì hắn là một đại thiếu gia nhát gan, mọi việc hắn làm đều cần phải có cô ở bên mới có thể giải quyết tốt đẹp được.
Vì đảm bảo nhiệm vụ công việc này, Tống Ninh Ninh đành phải tự mình rèn luyện thân thể, việc học không lấy làm chủ đạo, nhưng ngay từ khi bắt đầu cô đã có phần không tình nguyện, nhưng càng học về sau, cô lại càng cảm thấy hứng thú, bởi cô phát hiện ra việc này không những có thể bảo vệ được người nhà của chính mình, mà còn có thể khiến cho những đứa trẻ chuyên môn trêu chọc cô lúc nhỏ giảm bớt số lần quấy nhiễu cô đến đáng kể, hơn nữa, cũng có thể giúp cho thân thể trở nên khỏe mạnh.
“Không cần tất cả đều đứng chỗ này, mau mau chuẩn bị, sắp đến giờ đi làm rồi!”
Ánh mắt cô trở sắc bén đảo qua anh trai và em gái của mình.
“Các người mà đến muộn một chút sẽ khiến cho tôi cảm thấy căng thẳng, có biết hay không?!”
Kẻ nhát gan Tống Tĩnh Ninh không có câu lệ nào đáp lại, lập tức trở về phòng thay quần áo.
Tống Thanh Thanh còn lại điều chỉnh lại thẳng vai, hất mái tóc dài quyến rũ, chợt xoay người rời đi.
Chỉ còn lại cô em út Tống Y Y vẫn đang đứng giam chân tại chỗ, miệng lẩm bẩm, cô chính là đang làm lễ cầu siêu cho con gián vừa mới bị chị gái mình dẫm chết.
“Y – Y - ”
Tống Ninh Ninh kéo dài ngữ điệu, giọng nói hàm chứa ý cảnh cáo.
“Chị cả.”
Giọng nói Tống Y Y nhẹ nhàng dịu dàng.
“Sáng nay em không phải lên lớp hai tiết đầu.”
Nhìn cô em gái bộ dáng vô tội, Tống Ninh Ninh thật sự không có cách nào với cô em gái này. Đành phải phất tay với cô rồi rời đi.
Cô bỏ lại cô em gái còn đang đứng đo, nhanh chóng trở lại phòng mình, mở tủ lấy quần áo ra thay.
Lúc xuống dưới nhà, ánh mắt cô vốn đang khiếm nhã bỗng thay đổi nhìn lên một bức tranh.
Bức tranh vẽ khung cảnh trời màu lam biêng biếc, còn có một ngôi giáo đường màu trắng…. đây là bức tranh được anh trai cô Tống Tĩnh Ninh mang về từ Anh quốc sau khi cha mẹ cô qua đời. Nhìn qua cô đã rất thích nó, vì thế anh tranh đã không nói hai lời mang về cho cô.
Màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái, cảnh sắc lại rất sống động, bức tranh này thật kỳ lạ có thể khiến cho cô nhìn vào dù đang nóng giận tới đâu cũng có thể bình tĩnh trở lại, cô đã từng rất cố gắng muốn tìm ra địa điểm bên trong bức tranh, nhưng lại không có kết quả gì, cuối cùng cô đành phải buông tha, tự an ủi bản thân rằng đây có lẽ là Thiên đường xinh đẹp mà người họa sĩ đã tưởng tượng ra.
Cô dừng bước, vươn tay lên khẽ vuốt lên vầng hào quang lóe lên trên mặt biển ở trong bức tranh, khẽ mỉm cười, xoay người bước xuống lầu.
Xe vừa dừng lại, Tống Ninh Ninh lập tức bước ra từ ghế phụ lái xe, ánh mắt nhanh chóng quét qua một lượt bốn xung quanh, xác định tất cả đều bình thường, mới mở cửa xe cho Tống Tĩnh Ninh, thuận tay cầm lấy chiếc cặp công văn của hắn.
Tống Tĩnh Ninh nhìn cô liếc cái, bước một bước ra khỏi xe, những năm gần đây, mặc dù nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cô em gái mình như vậy hắn cảm thấy rất kì quái, nhưng tất cả những thói quen đó chỉ là hình thức mà thôi.
Ở nhà, tất cả mọi việc hắn đều nghe theo sự sắp xếp của cô em song sinh này, khi đi ra bên ngoài, an toàn của hắn là do cô phụ trách. Tuy rằng hắn luôn nghĩ việc cô em gái mình luôn luôn chỉ có chuyện bé xé ra to, nhưng vì có thể hưởng thụ yên tĩnh bên tai, nên hắn vẫn cực kỳ thức thời, phối hợp với cô mà không nói ra điều gì cả.
Chỉ là có đôi khi, hắn nhìn đến phong cách ăn mặc của cô em gái này trên thì mặc áo sơ mi rộng thùng thình, dưới thì mặc quần rộng thoải mái thuận tiện, kết hợp với mái tóc ngắn hắn thần nghĩ cô giống hệt như một đứa con trai còn chưa đến thời kỳ dậy thì, hắn liền thở dài ở trong lòng, hoài nghi quyết định lúc trước của mình có phải đã sai rồi không?!
Khi đó, cô em gái vốn nhút nhát của hắn dần dần như biến thành một nam nhân bà (Chuông: mình thấy để như thế hay hơn, nên mình để như thế ^^), mà khi đã trưởng thành rồi thì tính tình cô cũng vô cùng mạnh mẽ hệt như đàn ông thì hắn cũng không dám nói