
t cái gì gọi là đáng sợ. Mười phút sau, hai người đã đến bờ biển, mà Diệp Chấn Hồng cũng đã sớm bị bỏ rơi.
Diệp Hiểu Hàm bội phục nói với Triệu Trạch Duệ: “Sao anh lại lợi hại như vậy? Anh là một tay đua xe sao?”
Anh cười, lắc đầu một cáu, anh cũng không làm loại công việc đó.
“Vậy thì anh làm việc gì, thật sự là quản lý hộp đêm? Làm việc ở hộp đêm có
thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy, có thể mua được limousine sao? Diệp
Hiểu Hàm có chút hoài nghi.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh cũng
không tính công khai thân phận của mình trước mặt cô, có lẽ qua tối nay, bọn họ sẽ không gặp lại nhau, trừ khi cô lại chạy đến hộp đêm.
Diệp Hiểu Hàm như đã quen việc anh chỉ im lặng và mỉm cười.
“Anh tên là Triệu Trạch Duệ đúng không?” Diệp Hiểu Hàm hỏi anh.
Anh gật đầu.
Diệp Hiểu hàm vươn tay, tính bắt tay anh. “Tôi tên là Diệp Hiểu Hàm.”
Cô chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp, không giống như những
thiên kim khác, cô hoàn toàn không có bộ dạng tiểu thư, chẳng qua nếu
như anh đồng ý, nói không chừng hai người có thể trở thành bạn
bè.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Chúng ta có thể làm bạn bè không?” Diệp Hiểu Hàm hỏi ý kiến của anh.
Bạn bè? Cô,một cô nhóc học sinh lại muốn kết bạn với một người đàn ông lớn tuổi như anh?
“Cô chắc chắn? Tôi lớn hơn cô một giáp, tôi và cô có nhiều điều khác nhau.” Triệu Trạch Duệ nhìn cô nói.
Diệp Hiểu Hàm không ngại, cái gì mà khác nhau với không khác nhau, chỉ cần anh đồng ý là có thể trở thành bạn cô.
“Tôi mặc kệ, cái gì mà khác nhau, chỉ cần chúng ta nói chuyện nhiều với nhau là được rồi! Hơn nữa tôi cảm thấy anh rất chín chắn, tôi thích anh!”
Thích anh? Triệu Trạch Duệ nhíu mày.
Sau khi nói xong, Diệp Hiểu Hàm mới ý thức được là mình nói sai. “Tôi thích không phải là loại thích như vậy! Ý của tôi là tôi thưởng thức anh, chỉ đơn giản cảm thấy anh rất tốt mà thôi.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Triệu Trạch Duệ làm bộ đau lòng ôm ngực. “Tôi còn tưởng rằng cô thích tôi, hại tôi thiếu chút nữa vui mừng nhảy dựng lên.”
Diệp Hiểu Hàm ngây thơ tin là thật. “Có thật không?”
Triệu Trạch Duệ lập tức cười. “Cô nói đi?”
Diệp Hiểu Hàm biết mình bị gạt. “Cái chú này thật quá đáng.”
Triệu Trạch Duệ ho nhẹ hai tiếng. “Nhưng tôi không thích cô gọi tôi là chú!”
“Nhưng phải làm sao đây, tôi lại muốn gọi như vậy, chú!” Diệp Hiểu Hàm cảm thấy chơi rất vui, lại gọi một tiếng.
Triệu Trạch Duệ đánh vào gáy cô một chút. “Lần sau còn gọi như vậy, tôi sẽ đánh cô!”
Diệp Hiểu Hàm đáng thương che trán. “Thật là quá đáng, bắt nạt tôi như vậy.”
“Tôi thấy cô bắt nạt ba cô rất vui đó!” Triệu Trạch Duệ nói cô.
Diệp Hiểu Hàm vốn không muốn nói đến con người bạn hoại đó chút nào, nhưng
hiện tại nhắc đến chuyện đau lòng của mình, cô lại khó bỏ
qua.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Đều là vì ông ấy, làm hại chúng tôi mỗi lần đều không vui.”
Triệu Trạch Duệ kiên nhẫn, yên lặng nghe, không có ý định ngắt lời cô.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, anh hai và chị hai đã về nhà sớm, chuẩn bị
để mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng ông ấy vẫn luôn không về, những năm nay đều như vậy, ông ấy luôn vì công việc buôn bán, vì những lí do khác mà không về nhà, ngay cả tôi, thời gian gặp ông ấy cũng rất ít, cho nên chúng tôi rất ghét ông ấy.”
Triệu Trạch Duệ vốn định an ủi cô,
nhưng anh là cô nhi, căn bản không biết tình thân rốt cuộc là cái gì,
điều anh có thể cảm giác được chỉ có tình bạn mà thôi. “Ông ấy cũng vì
cái nhà này, để cho mấy người được sống cuộc sống hàng ngày thật tốt.”
Diệp Hiểu Hàm cũng không cảm kích. “Tôi không cần, tiền từ từ kiếm là được
rồi, hơn nữa hiện tại anh hai và chị hai cũng đã ra ngoài làm việc, tại
sao ông ấy không bỏ được công việc? Chúng tôi chỉ hi vọng có một người
ba quan tâm chúng tôi mà thôi, nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa được hưởng thụ qua tình yêu của ông ấy.”
Triệu Trạch Duệ không biết
vì sao, lại muốn đưa tay xoa đầu cô, để cô tựa vào vai mình giải tỏa ít
oán hận, nhưng anh còn chưa làm gì, Diệp Hiểu Hàm đã làm như vậy, ngoan
ngoãn tựa lên bả vai anh, khóc như một đứa bé.
Cũng vì cô chỉ
muốn ba quan tâm mà thôi, nhưng ba cô lại coi trọng việc buôn bán, khiến cô không cách nào tiếp nhận được, anh vuốt ve mái tóc của cô, cô là một cô gái tốt, lần trước cô chạy đến hộp đêm, cũng là muốn khiến ba mình
tức giận thôi!
Đột nhiên Diệp Hiểu Hàm ngẩng đầu lên nhìn Triệu Trạch Duệ. “Anh vừa nói anh không phải Ngưu Lang phải không, vậy anh làm gì?”
Triệu Trạch Duệ không ngờ cô còn nhớ. “Cô cảm thấy tôi làm nghề gì?”
Cô lau nước mắt của mình, thoát khỏi tâm trạng đau khổ, ngược lại bắt đầu chất vấn anh.
“Ai biết anh làm gì, anh lừa tôi, cảm thấy bắt nạt phụ nữ rất vui sao? Hơn
nữa ngày đó anh hoàn…” Diệp Hiểu Hàm có chút không nói ra được.
Tay Triệu Trạch Duệ còn đặt lên bả vai Diệp Hiểu Hàm, tuyệt không giống như mới quen, là hai người xa lạ chỉ mới gặp nhau có hai lần.
“Tôi còn làm gì?” Triệu Trạch Duệ cười hỏi, cố ý giả ngốc.
Diệp Hiểu Hàm đỏ mặt nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
“Được rồi, tôi không nói, dù sao chỉ cần anh nói cho tôi