
á tức giận cũng không cảm thấy sự khác thường trong giọng của Ôn Tửu, trực tiếp cau mày, đẩy cửa vào,
kết quả vừa nhìn thấy Ôn Tửu ngồi trên ghế sô pha, anh đã giật mình.
Ôn Tửu luôn thanh nhã ung dung như tuyết trên núi cao trước mặt anh từ xưa đến nay, vậy mà lại ôm gối nằm cong
trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi vô lực. Ôn Tửu hai giờ trước
vẫn còn sinh động nhanh nhẹn lại đột nhiên biến thành như vậy? Kinh ngạc xong, tức giận trong lòng Yến Luật đã lập tức tan thành mây khói, anh
bước nhanh qua, hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Đứng ở trước mặt cô, anh cũng không tự
chủ được mà nắm lấy vai cô, khom người cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ôn Tửu tuy rằng gầy, nhưng cũng không yếu ớt, lúc cử động, cho
người ta một cảm giác thon dài thẳng tắp, hai đầu lông mày ung dung thản nhiên, vẻ mặt phấn chấn, chưa bao giờ có dáng vẻ yếu đuối, vô lực như
vậy.
Ôn Tửu cau mày nói: “Tôi đau bụng.”
Đau bụng? Yến Luật nghe xong cái này,
theo bản năng đột nhiên nghĩ đến lúc cô mua cái bịch băng vệ sinh kia,
chần chừ một lát, rồi lúng túng hỏi một tiếng: “Cô, bị đau bụng kinh?”
Ôn Tửu nghe xong vội nói: “Không đúng,
là bị tiêu chảy.” Nói xong, cô cũng cảm thấy lúng túng xấu hổ. Đêm qua
tắm rửa xong đã bị anh xem hết sạch, cô đã cảm thấy đó là chuyện xấu hổ
nhất trong cuộc đời cô, nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại phá vỡ
giới hạn, cô lại nói chuyện đau bụng kinh và tiêu chảy với một người đàn ông lạ lẫm.
Làm sao lại đột nhiên bị tiêu chảy? Yến Luật vội hỏi: “Cô ăn những gì rồi?”
“Chỉ là đồ ăn trong nhà, ngoại trừ nước
trà, tôi chẳng chạm vào gì cả.” Ôn Tửu ôm bụng, hỏi Yến Luật: “Anh có bị tiêu chảy không?”
Yến Luật lắc đầu: “Không.”
Trong lòng Ôn Tửu cảm thấy rất kỳ lạ, ba bữa cơm trong ngày đều là ăn ở nhà, hơn nữa cô cũng không có thói quen
ăn đồ ăn vặt, lúc chơi mạt chược, bà nội đã bưng đến không ít đồ ăn vặt, Úc Thiên Thiên và Yến Thanh Ngọc đều ăn hết, cô lại không ăn. Tố chất
thân thể cô xưa nay vẫn rất tốt, rất ít bị bệnh, làm sao lại đột nhiên
vô duyên vô cớ bị tiêu chảy? Hơn nữa chỉ có mỗi cô bị, Yến Luật cùng ăn
giống món ăn vậy mà không bị làm sao?
Yến Luật thấy sắc mặt cô tái nhợt, bờ môi cũng đã bắt đầu trắng lên, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, lúc này dường như đã tốt lên nhiều rồi.” Lúc khó chịu nhất cô đã chịu đựng được, bây giờ sắc
trời đã tối, Ôn Tửu cũng không có ý làm phiền anh.
“Đi bệnh viện khám kỹ rồi hãy nói.”
Yến Luật lập tức đi sang phòng cách
vách, mặc áo khoác ngoài vào, cầm ví tiền và chìa khóa, lập tức đi tới,
không phân trần nữa mà nâng Ôn Tửu dậy.
Ôn Tửu gần mười năm đều không bị bệnh,
dường như ngay cả cảm cúm cũng không có, đêm nay thật đúng là đã cảm
nhận được mùi vị của bị bệnh, tiêu chảy khiến cho chân tay cũng đều mềm
nhũn, toàn thân vô lực.
Cô cầm lấy áo lông đắp ở ghế sô pha phía sau lưng mặc vào, lúc đang muốn kéo khóa áo lên, Yến Luật cũng đã giành trước cầm góc áo của cô.
Anh cao hơn Ôn Tửu đến nửa cái đầu, bây
giờ cúi đầu khom người, gương mặt dường như đã áp vào trên tóc cô, hơi
thở nam tính mát lạnh cùng với hương vị cực kỳ mập mờ đồng thời đập vào
mặt.
Ôn Tửu không nghĩ tới anh vậy mà sẽ thay cô kéo khóa lên, toàn thân đều có chút không tự nhiên, né tránh cũng
không được, tự mình kéo lấy cũng không được, đành phải giả bộ như không
để ý, ngừng hô hấp lại, lặng yên ngửa mặt ra phía sau một tý.
Yến Luật trước mắt cúi đầu, tóc trên
trán rủ xuống, dưới ánh đèn, đen nhánh vô cùng, ánh mắt của Ôn Tửu nhìn
theo tóc của anh, im lặng mà di chuyển xuống, đập vào mắt chính là lông
mi đen nhánh và sống mũi thẳng tắp của anh, sau đó là chiếc cằm ưu nhã
mà kiêu căng, khí chất và ngũ quan không thể bắt bẻ được, trong dáng vẻ
cúi đầu rũ mắt xuống, vào thời khắc thay cô sửa sang lại quần áo này
sinh ra một loại gợi cảm dịu dàng rung động lòng người.
Ôn Tửu đột nhiên cảm thấy tim mình đập
hơi nhanh, trong lặng im, xoẹt một tiếng vang nhỏ, khóa kéo kéo đến dưới cổ cô, ngón tay Yến Luật vô tình đụng phải cằm cô, hai người đều cứng
đờ, ánh mắt lập tức quấn lấy nhau.
Yến Luật nhìn cô với ánh mắt sáng quắc,
ngón tay để ở cổ áo dưới cổ cô. Màu da của cô vốn trắng noãn, giờ phút
này dường như trắng đến trong suốt giống như tuyết.
Một luồng xúc động không kiềm chế được
đột nhiên dâng lên, như là lực hấp dẫn thật lớn dẫn dắt tay Yến Luật, sờ vào đôi má của Ôn Tửu.
Trong nháy mắt tay đụng phải gò má cô,
tim Ôn Tửu thình thịch nhảy loạn, lòng ngổn ngang trăm mối giống như mặt hồ đang êm ả đột nhiên bị ném vào một viên đá, cô giật mình nháy mắt.
Yến Luật đột nhiên từ trong trạng thái
thần hồn điên đảo tỉnh táo lại, vội vàng rút tay lại: “Không sốt.” Anh
giả bộ nói một câu, ánh mắt tránh qua một bên.
Có phải sốt hay không, là sờ lên trán
chứ không phải sờ lên mặt. Yến tiên sinh, anh thật sự không phải là cố
ý? Ôn Tửu vốn không phát sốt, lại vì bị vuốt ve mà hai gò má đột nhiên
đỏ lên, giống như là bị thiêu đốt.
Lúc Yến Luật giơ tay đến đỡ cô, trong lòng cô có chút khác thường, đẩy tay an