
tên thì thật
là không lễ phép, gọi anh rể sớm một chút, gọi thuận miệng rồi cũng đỡ
về sau phải đổi giọng.”
Ôn Tửu lại càng lúng túng, “Chuyện chưa đâu vào đâu, cậu cũng nghĩ quá xa rồi.”
Yến Luật cúi đầu cười với Ôn Tửu, nắm chặt lấy tay cô, nói: “Cái gì mà chưa đâu vào đâu, rất nhanh.”
Hứa Toản nghe xong lập tức lắm chuyện hỏi: “Rất nhanh? Hai người muốn kết hôn chớp nhoáng sao?”
Không đợi Ôn Tửu phủ nhận, Yến Luật đã ừ một tiếng.
Hứa Toản kích động mà oa lên một tiếng: “Thực sự muốn kết hôn chớp nhoáng!”
Ôn Tửu ngẩng đầu nhìn Yến Luật, cũng
không biết nói cái gì cho phải. Hứa Toản trở về mách lẻo, mẹ nhất định
sẽ kích động đến mức muốn đến nhà để thẩm vấn.
“Anh nói bậy bạ cái gì đó.” Cô nhéo cổ tay Yến Luật một cái, tỏ vẻ không vừa ý.
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Không nói bậy. Sáng nay không phải anh đã nói rồi sao.”
Ôn Tửu: “…”
Hứa Toản sờ cằm, ừ, buổi sáng đã nói,
vậy chứng tỏ là sáng nay hai người đã ở cùng một chỗ, tiếp tục suy luận, thì phải là tối hôm qua cũng đã ở cùng một chỗ… Hứa Toản rất hiền hậu
không tiếp tục suy luận nữa.
Ba người vào khách sạn, Hứa Toản tìm
quản lí đến hỏi thăm về tiệc cưới, bởi vì là nhờ quan hệ bạn bè, quản lí vô cùng nhiệt tình, giới thiệu tỉ mỉ thực đơn và giá tiền. Ôn Tửu cũng ở lại khách sạn này ăn cơm tối, coi như là tự mình nếm thử hương vị thức
ăn của khách sạn như thế nào.
Trong bữa ăn, Hứa Toản và Yến Luật đều
cảm thấy hương vị đồ ăn không tệ, Ôn Tửu cũng đã chụp lại mấy tấm ảnh
rồi gửi cho Nguyễn Thư, lại chụp cả thực đơn, gửi cho cô ấy tham khảo.
Nguyễn Thư và Cố Mặc cũng đã chia nhau ra tìm mấy nơi, định so sánh với nhau rồi mới ra quyết định.
Cơm tối là do Yến Luật thanh toán, xem như là mời cậu em vợ ăn cơm.
Đi ra khỏi khách sạn, Hứa Toản nói tạm
biệt với Ôn Tửu và Yến Luật xong đã muốn lên xe. Ôn Tửu đi qua, ôm bờ
vai của cậu, người ngoài nhìn vào thì thật là rất thân thiết, thực ra là Ôn Tửu đang véo rất mạnh vào cánh tay cậu.
Hứa Toản đau đến phát cáu: “Có chuyện thì từ từ nói đi, đừng động chân động tay.”
Ôn Tửu vừa nhéo thịt cậu, vừa cười tủm tỉm nói: “Trở về còn dám mách lẻo sao.”
“Không nói, em cam đoan.”
“Ngoan.” Ôn Tửu thả tay ra, vỗ vỗ lưng cậu, “Trên đường lái xe chậm một chút.”
Hứa Toản lái xe nhanh chóng rời khỏi đó, lần này trở về kiên quyết không mách lẻo, đánh lại một cái báo cáo thật lớn, chị gái ấy thế mà muốn kết hôn chớp nhoáng với bạn trai! Vừa nghĩ
tới sắc mặt của mẹ, cậu đã cảm thấy vui vẻ.
Yến Luật ôm bả vai Ôn Tửu, “Em rất thân mật với em trai.”
Ôn Tửu nói không biết ngượng: “Em đối với nó, còn tốt hơn nhiều so với anh đối với Yến Hoan.”
Yến Luật im lặng một lát, nói: “Nhà của
anh với nhà của em không giống nhau, lúc mẹ anh vừa mới qua đời, ba đã
tái hôn ngay, hơn nữa người phụ nữ mà ông tái hôn, lại chính là bạn học
đại học của anh. Trong thời gian mẹ anh qua đời, cô ta và Kỷ Lan, Dung
Kiền vẫn thường xuyên đến nhà an ủi anh, anh còn tưởng rằng cô ta là
người không tệ. Không nghĩ tới mấy tháng sau, cô ta ấy thế mà lại kết
hôn với ba anh.”
Bạn học đại học lại đi quyến rũ ba mình, những chuyện như thế này thật đúng là làm cho người ta không nói được
gì. Ôn Tửu nghe thấy chuyện này, vừa khiếp sợ vừa đồng thời cũng hiểu
được vì sao Yến Luật lại chẳng thèm ngó tới mẹ kế, tất nhiên, đối với em gái mà mẹ kế sinh ra, trong lòng cũng rất khó có thể yêu thương được.
Yến Luật lại chịu nói thẳng ra việc nhà
không mấy vẻ vang này, Ôn Tửu cảm nhận được sự tín nhiệm và thân thiết
của Yến Luật với cô, trong lòng cũng sinh ra chút cảm thán, ba anh và ba cô, đều thật là cặn bã.
Cô nắm lấy tay Yến Luật nói: “Thật ra, Hứa Toản với em cũng không phải là chị em cùng một mẹ, nó là con của bố dượng em.”
Lúc này Yến Luật mới hiểu được, vì sao họ của hai người lại khác nhau.
“Lúc em còn chưa sinh ra, mẹ em đã ly
hôn với ba em.” Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Tửu nói với Yến Luật về gia
đình của mình, nhưng cô khác với Yến Luật là, cô không hề có cảm tình
với chính ba ruột của mình, nói ra cũng chỉ như là kể lại chuyện xưa của một người khác, vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên.
“Ba ruột của em tên là Dịch Triệu Quân,
là bạn học đại học với mẹ em, sau khi tốt nghiệp lại làm cùng một công
ty. Sau khi mẹ em mang thai, bởi vì phản ứng thai quá lớn nên đã từ chức ở nhà. Lúc mẹ em mang thai được bảy tháng, con gái của tổng giám đốc
công ty tìm đến bà, đưa cho bà một tờ chi phiếu, bảo bà ly hôn với Dịch
Triệu Quân. Lúc đó mẹ em mới biết được hóa ra ông ấy đã cấu kết với con
gái của tổng giám đốc.”
Ôn Tửu quay đầu cười cười với Yến Luật: “Anh đoán mẹ em có lấy số tiền kia không?”
Yến Luật do dự một chút, “Không lấy đi.”
“Lấy.” Ôn Tửu cười nói: “Mẹ em thường
xuyên nói, vụ làm ăn thành công nhất của đời bà, chính là đã bán được
một thứ rác rưởi lấy hai mươi vạn. Bà nói, không trộm không cướp bán phế phẩm bán rác thải kiếm được một đống tiền lớn, làm sao lại không lấy?”
Có bà mẹ như vậy, trách không được lại
dạy dỗ được đứa con gái giống như Ôn Tửu. Yến Luật mỉm cười, ánh đèn
chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn của anh