XtGem Forum catalog
Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326340

Bình chọn: 8.00/10/634 lượt.

m, hừ nói: “Không giữ chữ tín, sau này anh có phải ngủ ở ngoài đường em cũng sẽ mặc kệ anh.”

Yến Luật xoa dưới xương sườn: “Anh không giữ chữ tín như thế nào hả?”

“Không phải anh nói anh sẽ không làm loạn sao?”

“Anh đã trưng cầu sự đồng ý của em mà,

em không đồng ý thì thôi, lại có thể ra tay ác như vậy.” Yến Luật cười

cười ôm lấy xương sườn, cổ áo võ phục nhu đạo hé ra, lộ ra cơ ngực căng

đầy cứng rắn của anh, vô cùng nam tính và gợi cảm. Ôn Tửu không cẩn thận nhìn vào, trái tim đập mạnh, hai mắt nhanh chóng rời đi, nếu cô còn

nhìn nhiều hơn nữa, chỉ sợ cô cũng khó có thể kiềm chế.

Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng khát vọng, “Nếu không, chúng ta kết hôn đi.”

“Anh có phải là đang mộng du nên nói mê

rồi không?” Ôn Tửu buồn cười lại tức giận, chỉ mới quen biết được vài

ngày, vậy mà anh đã muốn kết hôn.

“Không phải nói mê, thật sự, anh muốn

mỗi ngày đều được ngủ bên em.” Dáng vẻ nghiêm túc thật tình của Yến Luật khiến Ôn Tửu ngày càng đỏ bừng mặt, xấu hổ trừng mắt lườm anh: “Nhanh

dậy, gọi người tới mở khóa đi.”

“Không cần, tối qua anh đã gọi điện

thoại cho Dư Cường, bảo cậu ta đi tìm chủ cho thuê nhà lấy cái chìa

khóa, một lát nữa sẽ đưa tới cho anh.”

Ăn sáng xong, quả nhiên Dư Cường đã đưa chìa khóa tới rồi.

Yến Luật trở về chỗ ở của mình, thay

quần áo, sau đó cầm một chùm chìa khóa sang đây, đưa cho Ôn Tửu: “Chùm

chìa khóa này em cầm đi, ngộ nhỡ lần sau không mang chìa khóa, hoặc là

bị khóa trong phòng, còn có thể tìm em.”

Ôn Tửu nhận lấy chìa khóa đặt vào trong

ngăn kéo, Yến Luật lại nói: “Em đưa cho anh một cái chìa khóa dự bị của

em đi, để tránh trường hợp em quên mang.”

Ôn Tửu nói: “Bình thường em sẽ không quên, cũng sẽ không dự bị chìa khóa.”

Yến Luật không hề phân bua cầm lấy cái chìa khóa cô đặt ở bên trên tủ giầy, “Anh đi đánh thêm một cái, buổi tối sẽ đưa cho em.”

Hai người ăn sáng xong rồi đều tự mình

đi làm, đi đến trong ga-ra, Yến Luật lôi kéo Ôn Tửu không cho đi, cứng

rắn hôn vài cái rồi mới chịu thả người.

Đến giữa trưa, Ôn Tửu rốt cuộc cũng đã gọi điện thoại tới.

Yến Luật đang xem một báo cáo nghiên cứu phát triển một sản phẩm mới, điện thoại để chế độ yên lặng.

Tiếng rung vù vù vang lên, anh vừa nhìn

thấy là cuộc gọi của Ôn Tửu, buông báo cáo, lộ ra một nụ cười, thế này

cũng không tệ lắm.

Chuyển được điện thoại, anh nghe thấy giọng nói dí dỏm của Ôn Tửu: “Yến tổng, em gọi điện thoại cho anh rồi đây.”

Yến Luật: “…”

Ôn Tửu cố ý trêu chọc anh: “Đã gọi xong, tạm biệt.” Ôn Tửu xưa nay vẫn rất ít nói, cá tính độc lập, cho nên

chuyện bám lấy người khác này, cô vốn làm không được. Nếu không phải tại cái quy định cứng nhắc của Yến Luật, thì cô thật sự cảm thấy không cần

thiết phải gọi điện thoại.

“Không được phép cúp máy!” Yến Luật tức giận: “Em có ý định chọc anh tức giận có phải không?”

Ôn Tửu bắt đầu cười khanh khách: “Nhưng thật sự là em không có gì muốn nói mà.”

Trong điện thoại im lặng một lát, sau đó lại vang lên giọng nói tràn ngập hờn dỗi và phẫn uất: “Em không nhớ anh đúng không.”

Mặc dù đã bị ngăn cách bởi điện thoại,

mặt Ôn Tửu cũng không khỏi nóng mặt lên, thế nào cũng không thể tưởng

tượng được Yến Luật sẽ nói như vậy. Cô lúng túng cầm điện thoại, khóe

môi bất giác cong lên, trong lòng có chút ngọt ngào, lại cũng hơi buồn

cười. Thế nhưng mà, cô thật sự là không nhớ anh. Sáng nay hai người vừa

mới ở bên nhau, bây giờ cũng chỉ mới tách khỏi nhau mấy tiếng mà thôi,

hơn nữa cô cũng bận rộn, không rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung.

Yến Luật hỏi dồn: “Nói mau!”

Ôn Tửu nhịn cười, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Yến Luật hung tợn nói: “Em dám thử nói là không nhớ xem.”

Ôn Tửu nhịn không được mà cười lên: “Không phải không nhớ, mà là không rảnh để nhớ.”

Yến Luật hít vào một hơi, “Mấy giờ em về?”

“Có thể là sẽ hơi muộn. Bởi vì Nguyễn

Thư quyết định ngày gấp quá, tạm thời cũng rất khó tìm được khách sạn,

một người bạn mà Hứa Toản quen giới thiệu một khách sạn, tan tầm em và

nó cùng đi xem đồ ăn thế nào.”

Yến Luật lập tức nói: “Vậy để anh đi cùng với em.”

Ôn Tửu do dự một chút, lần trước cũng chính là vì Hứa Toản mật báo, cho nên mẹ mới có thể đến tận cửa bắt gian tại trận.

Yến Luật lập tức không vui nói: “Như thế nào, anh không thể gặp người khác sao?”

Ôn Tửu cười nói được, lúc trước Yến Luật vẫn là khách hàng, hàng xóm, lúc này đã là bạn trai, gặp Hứa Toản một

lần cũng không có gì, dù sao cũng đã gặp mặt rồi.

Sau khi tan tầm, Yến Luật lái xe đến

dưới cơ quan của Ôn Tửu, bảo cô để xe lại công ty, sau đó lái xe, trực

tiếp chở cô đi tới khách sạn theo như lời Hứa Toản nói.

Hứa Toản đã đến trước rồi, nhìn thấy Ôn Tửu đi xuống từ trên xe của Yến Luật, cũng hơi ngơ ngác một chút.

Yến Luật nắm tay Ôn Tửu đi qua, cười cười với Hứa Toản: “Xin chào.”

Hứa Toản nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ha ha cười: “A, anh rể cũng đến đây.”

Ôn Tửu lúng túng không thôi, giơ tay cốc đầu Hứa Toản, “Cậu gọi anh ấy là cái gì đấy?”

Hứa Toản xoa đầu, “Vậy thì phải xưng hô

như thế nào? Gọi là Yến tiên sinh thì xa lạ quá, gọi thẳng