Tìm Sói Để Gả

Tìm Sói Để Gả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321780

Bình chọn: 8.5.00/10/178 lượt.

có tự tin tuyệt đối qua được

cửa ải này, nói: “Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên” [2'>

[1'>

“Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền”, ý nói làm người tể tướng phải có

lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó

tha thứ.




[2'>

Xài ngàn cách lẫn vạn cách vẫn không đánh được, nhưng đến cuối cùng lại chỉ có

tuyệt kỹ nịnh hót (vỗ mông ngựa) là xài tốt.


“Ý của ngươi là bụng của ta rất lớn, eo rất thô sao?” Khởi Diệu trong trứng gà

tìm xương trách mắng hắn.

Trời đất, hắn nhưng là lần đầu tiên nịnh bợ người khác, nhưng bất hạnh lại vỗ

đùi ngựa, thật là ra trận bất lợi.

“Diệu nha đầu!” Hoắc Lỗi bất đắc dĩ gãi đầu, trong đầu không hiểu tại sao đối

với người bình thường sử dụng chiêu này hữu dụng, đối với nàng lại hoàn toàn

mất đi tác dụng? Bất quá cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với đại ca.

Nhìn dáng vẻ ăn năn của hắn, Khởi Diệu có chút mềm lòng, “Quên đi! Quên đi! Ai

bảo ta gặp phải hai huynh đệ các ngươi.”

“Vậy – ngươi tha thứ cho ta.”

“Ừ, bất quá sau này không được làm như vậy nữa.” Khởi Diệu cảnh cáo nói, quay

đầu lại tìm cái ghế gần đây ngồi xuống. Mới vừa rồi đứng lâu như vậy, chân nàng

đã mỏi nhừ.

Hoắc Lỗi gật đầu một cái, trong lòng buông xuống một tảng đá lớn. Hoàn hảo,

hoàn hảo! Bất quá suy nghĩ một chút lại cảm giác mình rất ủy khuất, hắn đường

đường đứng đầu Thanh Vân trấn, khi nào lại ăn nói khép nép cùng nịnh bợ một nữ

nhân? Bất quá nếu như nàng là đại tẩu tương lai, dĩ nhiên có thể ngoại lệ! Hoắc

Lỗi tự an ủi mình.

Không chỉ là bởi vì trưởng tẩu như mẹ, mà là Diệu nha đầu nếu thật sự trở thành

đại tẩu của hắn, mình lại bị nàng bắt được cái đuôi, nàng nhất định sẽ cả ngày

chỉnh hắn, cho nên vẫn nên nhận sai lầm của mình trước.

“Uy! Ngươi đứng đấy làm gì?” Khởi Diệu nhìn hắn lâm vào trầm tư, không nhịn

được hỏi. “Ngươi cũng ngồi xuống a! Ta vì ngẩng đầu nhìn ngươi, cổ muốn cứng

nhắc rồi.”

“Không có gì!” Hoắc Lỗi vội vàng lấy lại tinh thần, tìm cái ghế ngồi xuống. “Diệu

nha đầu, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”

“Dĩ nhiên, còn phải hỏi?” Khởi Diệu thản nhiên trả lời. “Nhưng là ta nên gọi

ngươi thế nào? Phải gọi ngươi nhị thiếu gia, hay Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi? Như vậy

đi, chính ngươi chọn như thế nào?”

“Này còn chọn gì nữa? Đương nhiên là Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi a!” Hoắc Lỗi cười hì

hì xu nịnh nói.

“Ừ hừ! Đây chính là ngươi chọn nga! Cũng không nên oán trách ta không cho ngươi

lựa chọn.” Khởi Diệu rất dân chủ cho hắn chọn.

Hoắc Lỗi chỉ có thể gật đầu chấp nhận, than khóc trong lòng!

“Đúng rồi, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, ngươi tìm ta có chuyện sao?” Khởi Diệu đột

nhiên nhớ tới chuyện này.

“Đúng nga!” Nhận được câu hỏi của Khởi Diệu, Hoắc Lỗi lúc này mới nhớ ra mục

đích của mình. “Ta là muốn giới thiệu Vân Huyên cho ngươi.”

“Vân Huyên? Muội muội của ngươi?”

“Ừ. Vốn là ta ngày hôm qua đã định giới thiệu cho các ngươi biết nhau, nhưng là

tìm khắp nơi không thấy ngươi.” Hắn giải thích, đột nhiên nở nụ cười, “Diệu nha

đầu, ngươi, lúc ta lo lắng không biết ngươi chạy đi đâu, ngươi lại chạy đi tìm

lão đại gây gổ.”

“Không phải gây gổ, là phân rõ phải trái!” Khởi Diệu sửa lại đồng thời cường

điệu nói, “Ta đây là người đúng mực, sẽ không cùng tên khốn đại ca của ngươi

gây gổ.”

Vừa mới dứt lời, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi cười lớn tiếng hơn, xem ra chính mình

càng tô càng đen, nàng ảo não suy nghĩ, xoay người đi không thèm để ý tới hắn.

Hừ, cười đi! Cười chết đi!

Lau khóe mắt cười đến chảy nước, Hoắc Lỗi lại hỏi: “Nói cho ta biết, Diệu nha

đầu, ngươi thật muốn đi Bắc viện làm việc a?”

“Ta dĩ nhiên muốn đi, ta không giống như ngươi, ta không muốn làm sâu gạo.”

“Ta không phải là sâu gạo!” Hoắc Lỗi kháng nghị, lại tiếp tục hỏi: “Ngươi thật

sự không sợ đại ca ta?”

“Sao phải sợ hắn? Ta không làm sai chuyện gì, huống chi hắn cũng không phải là

ma quỉ ăn thịt người, chẳng lẽ sẽ đem ta ăn?” Khởi Diệu cảm thấy vấn đề của hắn

thực nhàm chán.

“Chỉ sợ hắn là....” Hoắc Lỗi cười khổ than nhẹ.

“Ngươi có ý kiến gì sao? Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi. Còn có, rốt cục ngươi có muốn

giới thiệu muội muội của ngươi cho ta hay không?” Khởi Diệu có chút không kiên

nhẫn.

“Muốn, dĩ nhiên muốn! Chúng ta bây giờ liền đi.” Hoắc Lỗi vội vàng đứng dậy dẫn

Khởi Diệu tới nội viện.

Ở đình nghỉ mát có một bóng người như tuyết trắng, tựa hồ đang lo lắng nghển cổ

trông.

Khởi Diệu kinh ngạc vạn phần nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặc bạch y, Hoắc Vân Huyên

giống như đi ra từ tranh mĩ nữ, thướt tha duyên dáng, làm người ta có cảm giác

nhẹ nhàng ưu mĩ, tươi mát trong lành như bầu trời.

“Hắc! Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, muội muội ngươi bộ dáng không tệ.” Khởi Diệu khuỷu

tay nhẹ huých Hoắc Lỗi.

“Không tệ?!”

“Chính là đẹp mắt, xinh đẹp, là một đại mĩ nhân.” Khởi Diệu vô cùng kiên nhẫn

ví dụ. “Ta thích nàng, thoạt nhìn giống như là người rất dễ thân cận, đáng tiếc

thân thể rất yếu.” Không hổ là học y, nói ba câu không quên nghề nghiệp.

Hai người lần lượt tiến vào bên trong đình nghỉ mát, Hoắc Vân Huyên thở phào

nhẹ nhõm hướng Khởi Diệu mỉm cười,


Ring ring