XtGem Forum catalog
Tiểu Thất, Chậm Đã!

Tiểu Thất, Chậm Đã!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 8.00/10/518 lượt.

ếu thật sự là có nguyên nhân, cũng có thể.”

Trần Tử Cung gật đầu, chuyển hướng, có chút trêu đùa nói với Tống Thanh Vân: “Tống đại nhân, mấy ngày tới bổn vương sẽ ở lại Vọng Tung Lâu. Trước khi người của Hình bộ tới, giao cho Tống đại nhân trông giữ nghi phạm. Về phần chuyện bổn vương muốn Tống Lương Trác giúp đỡ kiểm chứng, chờ án tử này kết thúc rồi nói sau.”

Tống Thanh Vân vội nói: “Hạ quan tạ ơn Vương gia đã xử lý theo lẽ công bằng.”

Trần Tử Cung dừng lại rồi nói: “Tống đại nhân cũng giúp đỡ Lý đại nhân tra rõ án giết người của Phó Đức Giáp. Vương tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, huống chi hắn chỉ là một thảo dân.”

Lý tuần phủ liên tục lau mồ hôi, Trần Tử Cung có lòng tốt nói: “Lý đại nhân nóng? Đi ra ngoài hóng gió cũng tốt, mặc dù ấm áp hơn so với tử lao này, nhưng cũng không đến mức làm người ta bực mình.”

“Thần, thần, tạ ơn Vương gia thương cảm. Chỉ là không biết, không biết... Thần cả gan hỏi một câu, không biết Vương gia muốn nghi phạm Tống Lương Trác kiểm chứng việc gì?”

Trong một lát liền từ tử tù biến thành nghi phạm, cũng xem như thức thời. Trần Tử Cung nhướng nhướng mày nói: “Sự tình gì? Lúc trở về ta sẽ hỏi Hoàng Thượng xem có thể lộ bí mật hay không, đến lúc đó sẽ nói lại cho Lý đại nhân biết.”

Đầu của Lý tuần phủ đầy mồ hôi, vội quỳ xuống cúi đầu nói: “Thần không dám, là Hoàng Thượng hạ chỉ, thần không dám hỏi đến.”

Trần Tử Cung thở dài, “Xem ra là chỉ thị của bổn vương thì ngươi liền dám hỏi đến, Lý đại nhân cũng thành thực.”

Lý tuần phủ cứng lưỡi, Trần Tử Cung không được như ý mà ra khỏi tử lao.

Trần Tử Cung nhìn thấy Tống Lương Trác ở nhà tù bình thường. Tống Lương Trác đã thay quần áo dính máu, rửa sạch mặt, nhìn thấy Trần Tử Cung tiến vào cũng chỉ ngồi ngay ngắn, không có ý quỳ xuống. Trần Tử Cung cũng không trách tội, cũng đứng ở cửa nhà lao mà hai mặt nhìn nhau.

Ánh mắt của Tống Lương Trác bình tĩnh như nước, lát sau liền mở miệng trước, nói: “Đừng nói chuyện ta bị thương cho Tiểu Thất.”

Trần Tử Cung nhìn nhìn vào nhà tù, thấy chỉ có Tống Lương Trác ngồi trên giường kia, chắc là cố ý thả lỏng. Trần Tử Cung ngồi vào cuối giường, cười nói: “Sao ngươi biết nàng không rời đi? Sao biết nàng tìm được ta?”

Trong mắt Tống Lương Trác hiện lên chút dịu dàng, cúi mí mắt nói: “Ta hiểu nàng.”

Trần Tử Cung lắc đầu, “Ta đúng là có chút ghen tị.”

Trần Tử Cung nhìn đáy mắt Tống Lương Trác hiện lên vài phần dịu dàng, nở nụ cười nói: “Tiểu Thất cầu ta cứu ngươi ra ngoài, nàng nói, nếu ta làm được nàng sẽ gả cho ta.”

Hai tay Tống Lương Trác đặt bên người xiết chặt lại, mày cũng nhíu chặt lại, nhưng chỉ một lát liền chậm rãi buông ra. Tống Lương Trác thản nhiên cười, “Nàng sẽ không.”

Trần Tử Cung nhíu mày, “Ngươi tự tin như vậy?”

“Ta hiểu nàng.”

Hừ! Trần Tử Cung khinh thường mím môi.

Tống Lương Trác ngẩng đầu, “Chỉ sợ Lý tuần phủ có liên quan đến án mua bán chức quan, có lẽ không chỉ có Lý tuần phủ. Lúc trước bởi vì không tìm được chứng cớ mua quan bán chức, mới chậm chạp không động thủ. Lại không biết Phó gia đã xuất chiêu như vậy.”

Trần Tử Cung khẽ xuy, “Rắc rối quan trường khó gỡ, một thất phẩm nhỏ nhoi như ngươi cùng một tứ phẩm có thể điều tra rõ sao? Bước cờ này của Tống đại nhân quả rất liều.”

“Mua quan không phải vì quyền thì là vì tiền, bạc mua quan cuối cùng cũng tính lên trên đầu của dân chúng, khối u ác tính này nếu không trừ, dân chúng thiên hạ khó mà an cư lạc nghiệp, tất sẽ có tai họa ngầm. Không bằng lúc đầu điều tra rõ, xử lý nghiêm khắc, cắt đứt hậu hoạn về sau.”

Trần Tử Cung từ chối cho ý kiến, chuyển sang việc khác nói: “Kết thúc việc này là ngươi phải về Thông Hứa?”

Tống Lương Trác lấy làm kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Tử Cung, “Ta chuẩn bị thỉnh chỉ xin tiếp tục làm tri huyện Thông Hứa, đê kia, vẫn là khẩn trương xây dựng thì mới tốt.”

Trần Tử Cung im lặng một lát rồi thản nhiên hỏi: “Người kia, trước khi chết, có nguyện vọng gì?”

Tống Lương Trác thở dài, im lặng rồi mới nói: “Là ta sơ sót, lại không điều tra nhanh bị người đánh xỉu trên mặt đất, tỉnh lại liền... Nguyện vọng của nàng, chỉ là có thể tìm người để nàng an tâm dựa vào mà thôi.”

Trần Tử Cung nghĩ, nữ nhân có thể chia làm hai loại, một là cây tử đằng hoặc là cây quế hoa. Người trước thì phải leo lên người khác mới có thể sinh tồn, người sau thì may mắn từ nhỏ, không cần cố gắng leo lên ai cũng có thể độc lập cùng an ổn, còn có thể dùng sức lực nhỏ bé của mình mà khiến cho cả phòng đều thơm ngát. Tử Tiêu là dây tơ hồng, chẳng những quấn nhanh, còn muốn hấp thu máu của ký chủ, tuy đẹp nhưng lại khiến người ta nhìn thấy thì muốn lảng tránh.

Trần Tử Cung thầm than, tội của nàng không đến phải chết, thà rằng gặp một người hồ đồ, hết thảy cũng khác đi. Hoặc là nói, nếu sinh ra ở một gia đình khác, hết thảy cũng sẽ hoàn toàn khác đi.

Hai người im lặng thật lâu sau, Trần Tử Cung hít vào một hơi rồi đứng dậy. “Viết giao dịch đi.”

Tống Lương Trác nhíu mày, lẳng lặng nghe Trần Tử Cung nói xong, câu môi cười nói: “Ta còn là kiếm được rồi.”

Trần Tử Cung cũng câu môi cười, “Ngươi là vì mình, ta là vì