Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327392

Bình chọn: 9.5.00/10/739 lượt.

có khi còn tốt hơn so với vải may quần áo ngày thường của nàng.

Mai Tử

tò mò nhìn đông nhìn tây, nhìn một hồi chợt nhớ tới mình nên tìm chỗ trọ. Nàng

nghe người trong thôn nói, trong trấn có một loại gọi là nhà trọ, ở đó một ngày

phải tốn không ít bạc trắng. Nhưng đã ra khỏi cửa, một nữ nhân không thể tùy

tiện tìm một gốc cây ngồi chồm hổm bên đường cả đêm, thế là bạc trắng này thật

không thể tiết kiệm.

Mai Tử

không biết khách sạn là nơi như thế nào, nàng xuống lừa, nhìn đám người qua lại

xung quanh, một lúc sau cuối cùng cũng thấy một lão nhân mặt mũi hiền lành đi

qua, thế là lấy dũng khí tiến lên hướng người ta hỏi thăm khách sạn.

Lão

nhân mặt mũi hiền lành sảng khoái chỉ cho Mai Tử khách sạn đi thế nào, sau đó

nhìn dáng vẻ nàng nhút nhát, không nhịn được tốt bụng dẫn nàng đi một đoạn.

Mai Tử

cảm ơn lão nhân, cẩn thận tiến vào khách sạn. Vào khách sạn mới phát hiện,

người bên trong đều đang bận rộn lục tục, không ai chú ý tới Mai Tử yên lặng

tiến vào.

Mai Tử

nhìn chung quanh, đi tới trước quầy thu tiền, nhỏ giọng nói: "Trưởng quầy,

ta muốn ở trọ."

Trưởng

quầy mặt đầy nếp nhăn, còn có một đôi mắt nhỏ. Đôi mắt nhỏ của trưởng quầy nâng

lên liếc Mai Tử một cái, vô tình nói: "Vị tiểu nương tử này, phòng hạ đẳng

đã đầy rồi."

Mai Tử

nghe sửng sốt: "Chỉ có phòng hạ đẳng thôi sao, còn có phòng khác

không?"

Trưởng

quầy không để ý giải thích nói: "Còn có phòng trung đẳng và thượng đẳng

nhưng rất đắt." Trưởng quầy nhìn quần áo Mai Tử thì biết nàng chắc chắn

không ở nổi phòng thượng đẳng.

Mai Tử

suy nghĩ một chút hỏi: "Trưởng quầy cho hỏi, phòng trung đẳng bao nhiêu

bạc một đêm?"

Trưởng

quầy cúi đầu tính toán, thuận miệng nói: "80 văn."

Mai Tử

nghe giật cả mình, phải biết giường trong nhà bình thường tùy tiện ngủ, chưa

bao giờ phải trả tiền, hôm nay ra ngoài ngủ có một đêm, lại phải mất 80 văn?

Trưởng

quầy thấy vẻ mặt Mai Tử liền lộ ra tươi cười, nụ cười này ít nhiều có chút

khinh thường.

Mai Tử

không thấy nụ cười khinh thường của trưởng quầy, nàng đang cúi đầu suy nghĩ.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng ngẩng đầu hỏi trưởng quầy: "Trưởng quầy

cho hỏi, trong trấn này ngoài khách sạn nhà ông ra, còn có khách sạn nào khác

không?"

Trưởng

quầy lắc lắc đầu: "Thành Thanh Sơn này chỉ có khách sạn nhà ta, nếu không

thì phòng hạ đẳng cũng không đầy!"

Mai Tử

nghe hắn nói thế, bất đắc dĩ nói: "Đã vậy, cho ta một phòng trung

đẳng."

Mai Tử

đem 180 đồng bạc nén cận thân lấy

ra, lấy thêm trong bọc quần áo vài đồng tiền. Lúc nói, nàng liền móc túi từ bọc

quần áo lấy ra mấy đồng bạc trắng lẻ tẻ ra nữa, đếm đủ 80 văn thả vào quầy thu

tiền: "Từng này đủ không?"

Trưởng

quầy không ngờ Mai Tử nhà quê như thế mà cũng có thể bỏ ra 80 văn để ở trọ, lập

tức vội vã cười: "Tiểu nương tử, tiền này cô cứ tạm giữ lại, theo quy củ

khách sạn thì lúc rời đi mới tính tiền." Vừa nói hắn vừa thét người hầu

bên cạnh: "Mau đem vị tiểu nương tử này lên phòng, nhớ kỹ phải tìm một

phòng trung đẳng sạch sẽ thoải mái."

Mai Tử

được một người hầu non nớt dẫn đến sân sau, chỉ thấy chỗ sân sau buộc vài con

ngựa. Mai Tử vội vã hỏi người hầu: "Lừa của ta ở bên ngoài, phải làm sao

đây?"

Người

hầu nghe vậy, sảng khoái gật đầu nói: "Việc này đại tỷ, tỷ yên tâm, ta

liền dắt lừa của tỷ đem vào cột ở đây, buổi tối đương nhiên sẽ đem cỏ cho nó

ăn."

Mai Tử

vẫn có chút không yên lòng, người hầu nhìn thế buồn cười, liền để Mai Tử xuống

dắt lừa. Mai Tử sờ sờ lỗ tai con lừa nhà mình, lấy bọc hành lý từ trên lưng nó

xuống, lúc này mới để người hầu đem lừa buộc cạnh cái cây.

Mai Tử

theo người hầu lên lầu hai. Trước kia nàng chỉ thấy khách sạn trong trấn nhưng

chưa từng đi lên, hôm nay đi lên cầu thang mỗi bước đều cẩn thận. Người hầu đi

ở phía trước, quay đầu nhìn Mai Tử cười lắc lắc đầu.

Lên lầu

hai, theo người hầu quẹo trái, liền như thế đi vào một gian phòng. Mai Tử đánh

giá, chỉ thấy phòng cũng có thể xem là sạch, đơn giản chỉ có bàn gỗ và một

chiếc ghế, trên giường trải đệm màu lam cùng chăn.

Người

hầu bưng vào một bình trà đang bốc hơi đặt xuống: "Vị đại tỷ này, có việc

gì cứ sai bảo ta, ta đi xuống trước có việc."

Mai Tử

vội vàng đáp ứng, nhìn người hầu đóng cửa cho mình rồi đi ra ngoài.

Mai Tử

nhìn quanh bốn phía, mở cửa sổ phòng trọ ra nhìn xuyên qua song cửa sổ xuống

dưới sân thấy lừa nhà mình đang ở đó cùng vài con ngựa khác. Nó đang ngửi ngửi

làm quen với mấy con ngựa kia.

Mai Tử

cười, nàng thấy lừa nhà mình ở dưới liền an lòng rất nhiều, thế là ngồi xuống

mở bọc quần áo lấy ra chút lương khô, cùng bình trà nóng trên bàn bắt đầu ăn.

Ăn qua

cơm chiều, lúc này Mai Tử mới cảm thấy thật mệt mỏi. Cưỡi lừa một ngày, xương

cốt giống như muốn rã ra, Mai Tử vội vã lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Chăn

mặc dù không mềm mại bằng nhà mình nhưng cũng coi là thoải mái. Mai Tử nhớ tới

đây là giường và chăn giá 80 văn, chợt cảm cả người dưới chăn nóng lên.

Nhưng

nàng nghĩ ngày mai còn phải lên đường sớm, thế là liều mạng nhắm mắt lại, ép

chính mình ngủ.

Cả đêm

này, Mai Tử rất nhanh


Snack's 1967