Old school Swatch Watches
Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324030

Bình chọn: 9.5.00/10/403 lượt.

ân thể tôi không tự chủ truyền đến từng trận tê dại, nhiệt khí trong

cơ thể không ngừng thêu đốt, âm thanh ghê người cũng không ngừng phát

ra.

“A Hành…” Thanh âm trầm thấp ở bên tai tôi dụ dỗ, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng khẽ liếm vành tai, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua nơi mẫn cảm của tôi, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, lại há mồm hút lấy vành tai, bàn tay cũng kéo đi cái yếm làm cho đôi nhũ hoa trắng nõn không hề bị vật

gì che lấp nhảy ra, nhị hoa đỏ bừng mê người hiện ra, làm cho người ta

khát vọng muốn cắn một ngụm.

Ngón tay sư phụ di chuyển tới nhị

họa, ngón tay đè nặng lên, lại chậm rãi cọ xát, làm cho nhị hoa càng

thêm đỏ bừng. Tay kia cũng không chút thương tiếc nhào nặn nhũ hoa còn

lại.

“A!” Sự thô lỗ của sư phụ làm cho tôi cảm thấy một tia đau

đớn, nhưng lại mang đến khoái cảm càng nhiều, làm cho tôi không nhịn

được hơi hơi lắc lắc thân mình.

Hạ thân ngưng tựu lửa nóng, chỗ

tư mật truyền đến tần trận xôn xao, làm cho tôi không chịu được, khép

hai chân, làm cho đôi chân cọ xát lẫn nhau ở nơi riêng tư mềm mại. Hành

động này của tôi đưa tới phản ứng kịch liệt của sư phụ, ngọn lửa dục

vọng bùng phát, môi người cuốn lấy môi tôi, môi lưỡi dây dưa.

“A

Hành… Nàng là của ta.” Sư phụ rời khỏi môi, nhìn tôi thở hỗn hễn nói,

đôi môi ẩm ướt lại hôn lên xương quai xanh, lưu lại trên da thịt tôi

không ít dấu vết của người.

Sau đó môi di chuyển xuống nhũ hoa

trắng mịn, thân lưỡi khiếm liếm nhị hoa, vẽ thành một vòng tròn, chậm

rãi mân mê, nhẹ nhàng tiếp cận.

“A… Không muốn…” Bị sư phụ đùa

giỡn, làm toàn thân tôi ngứa ngáy khó chịu, dù miệng la lên là không

muốn nhưng tâm lại là khao khát được nhiều hơn. Nơi tư mật cũng không

khống chế được mà tiết ra chất dịch trong suốt, ướt át.

Nghe

tiếng kháng nghị của tôi, sư phụ nhếch mép cười, dục vọng trong mắt lại

dâng lên, nhìn nụ hoa sớm nhiễm thủy quang, người vừa lòng há miệng ngậm lấy, lại lấy đầu lưỡi trêu đùa, dùng răng cắn nhẹ. Bàn tay kia cũng

không rảnh rỗi mà đi xuống phía dưới, cách tiết khố, nhẹ nhàng chà sát

vào nơi tư mật vốn đã ẩm ướt của tôi, nhấn nhẹ vào hoa khẩu, làm nơi đó

càng ẩm ướt.

“A… Đừng mà…”

“Đừng? Nàng thật muốn ta dừng

lại?” Dứt lời sư phụ hơi nghiêng người về phía sau, thô lỗ kéo tiết khố

của tôi ra, cho nơi riêng tư nhất trên người tôi lộ ra trước mắt người,

không chút che đậy.

“A Hành… đừng sợ, sẽ không đau.”

“AAAAAAAAAA…..” Không đau mới là lạ đó, thật sự rất đau a.

Vì thế trong đêm tối trăng đó, tôi mất đi đêm đầu tiên, cũng chính thức

trở thành người của sư phụ… Nói theo cách văn vẻ: tôi là thê tử chưa bái đường đã động phòng, nói theo cách bình dân: tôi là bỏ nhà theo trai.

“Nàng phải nhớ kỹ, nếu sau này dám nhìn nam nhân nào khác, đừng trách ta độc

ác.” Sư phụ à không tướng công của tôi đã lên tiếng, tôi nào dám kháng

nghị chứ, nhưng mà… “Thiếp muốn tổ chức hôn sự thật hoành tráng, thiếp

muốn trở thành tân nương tử đẹp nhất, muốn cho tất cả người trên giang

hồ này đều biết thiếp đã là thê tử của chàng, có được không A Cố?” (Giải thích một chút, Đông Tà của chúng tà họ Hoàng tên Cố, tự Dược Sư, nhưng sau này người giang hồ chỉ quen gọi Đông Tà Hoàng Dược Sư, nên hoàn

toàn quên mất hắn có tên là Hoàng Cố.)

“Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết.”

“Nhưng thiếp câu nệ tiểu tiết a.”

“Vậy tự nàng lấy tiền mà tổ chức hôn sự, ta không ngăn cản.”

“…” Ông trời ơi, người mau mang con đi đi. Ngày 22 tháng chạp âm lịch, năm cũ sắp đi, năm mới sắp đến, khắp chốn trong

thành Hàng Châu đều là cảnh tượng vui tươi náo nhiệt, trên đường lớn,

trong ngõ nhỏ, khu buôn bán đều bày bán hàng tết, câu đối, môn thần,

tranh tết, đèn lồng treo đầy đường, gà, vịt, cá, thịt, các loại gia cầm, gia súc tràn ngập trong chợ, kẹo, bánh, đồ ăn vặt gì cũng có quả không

hổ là thành trấn kinh thương nổi tiếng ở vùng Giang Nam, rực rỡ sắc màu, trăm nhà trăm hộ nô nức ngóng xuân sang.

Lúc này trong cảnh chợ

náo nhiệt đông nung núc người của khu chợ lớn nhất Hàng Châu, lại xuất

hiện 3 người. Dẫn đầu là một nam tử tuổi chừng 20, trên người diện thanh y, dáng cao dong dõng, khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nhân, chỉ là đầu mày nhíu chặt, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Hai người theo sau

là một đôi trai giá mỹ mạo, độ tuổi thiếu niên, cái tuổi tràn ngập mơ

mộng, nhưng hai người lúc này khuôn mặt ủ dột, một thân mệt mỏi lấm lem

bụi đường, lê lết theo sau thanh y nam tử.

“… Mỹ… mỹ nhân… ”

“Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một bé gái 12, 13 tuổi, còn cách từ mỹ nhân xa lắm…”

“Đồ ngốc, người hắn nói là vị mỹ nhân áo xanh kia kìa.”

“Ngươi mới ngốc, người mặc áo xanh kia rõ ràng là một nam tử.”

“Nam… nam tử…”

“Nam tử kia diện mạo đẹp như vậy… Đáng tiếc, đáng tiếc…”

“Đầu năm nay tại sao lại nhiều nam tử đẹp hơn nữ nhân như thế.”

“Vèo, bụp.”

“Ôi… ôi… hắn bất tỉnh rồi… mau mau đưa hắn đến gặp đại phu…”

“Ba la… Bô lô… Ba la…”

Bóng 3 người càng ngày càng xa, chỉ còn vương lại vài tiếng hít khí lạnh của chúng dân, và mấy câu cảm thán, cùng sự tiếc hận khôn nguôi.

Ba

người này không ai khác chính là nhóm